Ba nhà gặp nhau cứ như vậy biến thành hai nhà, không ai nhiều chuyện hỏi thêm, sau khi chuyên viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm thì bắt đầu ghi hình.
Cao Duy phát hiện La Huân và Trịnh Việt Lâm khi đối diện với anh cùng Liêu Thần Hi có hơi gò bó, phần lớn thời gian bốn người trò chuyện đều là anh và Liêu Thần Hi nói, hai người còn lại chỉ ngồi nghe.
“Hai người hôm nay có chuyện gì vui không?” Cao Duy chủ động tìm chủ đề giúp họ, để người mới nói nhiều hơn.
Trịnh Việt Lâm hơi xấu hổ, nhìn La Huân cười.
“Trưa nay bọn em ăn trưa trên con phố mua quần áo, ở một tiệm mì rất nhỏ, bé con nhà chủ quán mới được một tuổi, thấy cậu ấy cứ cười suốt thôi, còn cứ đòi cậu ấy phải bế.
” La Huân cũng nhìn Trịnh Việt Lâm, trong mắt ngập tràn ý cười.
“Chắc là nhìn em có vẻ dễ gần.
” Trịnh Việt Lâm hơi ngượng ngùng.
“Đúng vậy!” Liêu Thần Hi xen vào, “Vừa thấy cậu anh đã nghĩ cậu là người rất dễ ở chung, lúc cười đôi mắt luôn cong cong!”
Cậu vừa nói vừa huơ tay cạnh mắt “Đáng yêu!”
Trịnh Việt Lâm cầm ly rượu che mặt bảo “Cảm ơn anh Thần Hi.
”
Ban đầu đã định ba nhà cùng nhau chơi trò chơi, kết quả vì thiếu người nên đành thôi, chuyển sang bốn người cùng trò chuyện, La Huân còn hát ca khúc của Liêu Thần Hi.
“Anh Thần Hi không có kế hoạnh phát hành album nào trong năm nay sao?” La Huân hỏi.
“Lên kế hoạch hai năm rồi nhưng không có thời gian.
” Nhắc đến ra album Liêu Thần Hi cũng nhọc lòng lắm chứ, so với đóng phim thì thật ra cậu thích hát hơn nhưng thị trường tiêu thụ album bây giờ ế ẩm quá, công ty vốn đã rất không coi trọng loại này, thêm vào đó, suốt hai năm qua cậu tập trung đóng phim nên quả thật không kiếm đâu ra thời gian phát hành một album tốt.
“Tiếc ghê.
” La Huân bảo, “Em nhớ bài “Cảnh “xuân” một ngày” lúc anh mới ra mắt thật sự rất tuyệt vời, hồi đó em còn đang ở nhạc viện, ngày nào trước giờ lên lớp giảng viên cũng mở bài này.
”
Liêu Thần Hi bị khen thấy ngại ghê gớm, dựa vào Cao Duy cười khúc khích.
“Anh cũng thích nghe em ấy hát.
” Cao Duy bỗng nắm chặt tay Liêu Thần Hi, nói với La Huân, “Lúc đó anh đồng ý nhận chương trình này cũng vì nghe ca khúc của em ấy, chắc là tâm lý fan nên vừa nghe đến cùng một tổ với em ấy là đồng ý ngay.
”
Mặc dù trong lòng Liêu Thần Hi mắng anh nói dối không chớp mắt nhưng Cao Duy nói vậy với máy quay vẫn khiến cậu rất có mặt mũi.
“Sao em không biết anh là fan vậy?” Liêu Thần Hi cố ý hỏi anh.
Cao Duy cười ha ha ôm cậu một cái sau đó bảo “Lúc về anh lập một nhóm tiếp ứng cho em, kim chỉ nam tóm gọn lại là: Chỉ yêu mình em Liêu Thần Hi.
”
Theo kế hoạch của ê-kíp chương trình thì thời gian gặp gỡ là hai tiếng, kết quả không tới một giờ đã xong xuôi, bốn người cùng xuống dưới đi dạo bãi biển.
Cao Duy và La Huân đi mua bốn chai rượu, mỗi người một chai vừa đi dạo vừa thưởng thức.
Gió biển ban đêm rất dễ chịu, Liêu Thần Hi nằm trên bãi cát lắc chân, nói với Cao Duy “Ở đây thích thật, bảo sao mọi người đều thích tới đây du lịch.
”
Cao Duy ngồi cạnh cậu, nhấp một ngụm rượu bảo “Vậy sau này chúng ta có thể tới thường xuyên.
”
“Chưa nghe câu không có cảnh đẹp ở chốn thân quen à, thường tới thì lại mất hay rồi.
” Liêu Thần Hi nhìn bầu trời xanh thẫm, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, cảm thấy đã thật lâu chưa được thư giãn đến thế, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của camera, “Anh qua đây.
”
Cao Duy quay đầu nhìn cậu, ngỡ là cậu có lời muốn nói nên tới gần một chút.
Liêu Thần Hi vươn tay vít cổ Cao Duy, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.
Cao Duy nhìn cậu cười lắc đầu, sau đó vỗ bụng Liêu Thần Hi “Suýt thì đổ hết rượu.
”
Liêu Thần Hi đưa chai rượu mình chưa uống được bao nhiêu cho Cao Duy “Chai này cũng cho anh, rượu của Nga thật là… chà chà.
”
La Huân và Trịnh Việt Lâm đang chụp ảnh cách đó không xa, Liêu Thần Hi bảo với Cao Duy “Anh xem hai người đó kìa, tốt đẹp ghê.
”
Cao Duy nhìn hai cậu thanh niên giơ chai rượu cười đầy vui vẻ bên kia, bỗng bật thốt một câu “Tuổi trẻ thật tốt.
”
“Ha ha ha ha ha anh bảo gì cơ?” Liêu Thần Hi ngồi xuống, cười sằng sặc nhìn Cao Duy.
Cao Duy uống một ngụm rượu không để ý tới cậu.
Liêu Thần Hi đến gần ôm cổ anh “Chú này, chú lặp lại lời vừa rồi xem nào!”
“Lời hay không thể nói lại lần hai.
” Cao Duy ôm eo Liêu Thần Hi kéo dậy, hai người vỗ cát trên người, anh hỏi Liêu Thần Hi, “Về không?”
“Chụp cái ảnh đã