Lúc Du Tân tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô phát hiện mình vẫn nằm trên giường, nhìn thời gian xong sợ bay hồn, vội vàng gọi điện cho Cao Duy.
Cao Duy vừa quay xong nội dung buổi sáng, người của ê-kíp chương trình đã đi ăn trưa, anh và Liêu Thần Hi về khách sạn thu dọn hành lý.
“Anh Duy! Chết em rồi!”
“Em tiêu rồi.” Cao Duy cố ý doạ cô, “Bọn anh về rồi, em tự trả phòng đi, nhớ bù tiền ở quá giờ, vé máy bay cũng tự trả, em lớn thế rồi mà vẫn còn làm lỡ dở việc như vây!”
“Hả?” Du Tân nháy mắt đã héo mỏn sức sống, “Anh Duy… Em làm gì có nhiều tiền như thế đâu… Lần trước, không phải anh bảo sẽ thưởng cho em à, có thể được ứng trước không?”
Cao Duy thấy cô bị doạ thật, cười lớn bảo “Đùa em đấy, sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Anh Duy sao lại giống Liêu Thần Hi rồi!” Du Tân nghe thấy mình không phải tốn tiền, lập tức sống lại, “Em mà gặp lại Tống Vũ chắc chắn sẽ băm vằm anh ta ra!”
“Giết người là phạm pháp, cứ nên không làm thì hơn, mau dọn đồ đi, sau đó tới tìm bọn anh, chúng ta không có thời gian ăn đâu, trước khi lên máy bay nhớ mua ít đồ ăn cho Liêu Thần Hi.”
“Đã rõ thưa đại nhân!” Cúp máy, Du Tân thần tốc thu dọn hành lý, dạo gần đây ngày nào cũng bận rộn bên chỗ Cao Duy, nghệ sĩ không ngủ ngon cô cũng không được yên giấc, lần này được ngủ một mạch lâu như vậy bỗng cảm thấy người nhẹ như én.
Ở nơi khác, Liêu Thần Hi ai oán than thở với Cao Duy “Quần bơi em mới mua không có đất dùng, bể bơi … bể bơi play còn chưa chơi được!”
Cao Duy nhìn thoáng qua cậu, từ sau lưng ôm lấy, cúi đầu nhìn quần bơi Liêu Thần Hi cầm trong tay “Tam giác?”
Anh thò tay cầm lấy, ướm thử trước người Liêu Thần Hi “Nghe giọng điệu này của em có vẻ rất tiếc nuối, hay là nhân lúc Du Tân chưa tới thì làm một nháy?”
“… Anh hâm à!” Liêu Thần Hi cướp lại quần bơi của mình nhét vào vali.
“Em thật sự chuẩn bị hành lý cho tuần trăng mật đấy à?” Cao Duy hôn cậu một chút, sau đó dọn đồ cùng cậu, “Lịch trình gấp quá, lại xảy ra nhiều chuyện nữa, phí cả cái bể bơi.”
“Đúng thật.” Liêu Thần Hi bĩu môi không vui, lần trước Cao Duy xóc lọ cho cậu trong bể bơi cậu còn không dám bắn, nghĩ tới tối về còn đi bơi, nhân tiện khoe quần bơi mới của cậu, kết quả thì hay rồi, đến cái thành bể bơi còn chưa sờ được.
“Đợi chừng nào em rảnh chúng ta sẽ quay lại.” Dọn dẹp hành lý xong, Cao Duy ngồi trên sô pha vỗ vỗ chân, “Qua đây cho anh sờ cái nào.”
“… Hâm à.” Tuy ngoài miêng nói vậy nhưng Liêu Thần Hi vẫn đi qua ngồi bên cạnh Cao Duy.
Cao Duy đưa tay sờ lên eo cậu bảo “Quay về nhớ tập gym, dáng người này của em… không có vóc dáng gì cả.”
Liêu Thần Hi nghe vậy đột nhiên bật dậy cầm gối tựa trên sô pha ụp lên mặt Cao Duy “Em không có vóc dáng còn làm anh say đắm như thế, dáng em mà đẹp anh còn có tâm tư đi làm sao? Em đang muốn tốt cho anh đấy!”
Náo loạn một hồi cũng tới giờ phải đi, Du Tân cũng tới nơi, mọi người lên xe ê-kíp chương trình chuẩn bị đến thẳng sân bay.
“Đạo diễn Ngô đi rồi ạ?” Du Tân hỏi.
“Anh ấy ăn cơm với ê-kíp chương trình xong là đi luôn rồi.” Liêu Thần Hi cúi đầu chơi game trên điện thoại thuận miệng trả lời.
“Ồ…” Thật ra Du Tân muốn hỏi chuyện tối hôm qua nhưng lại ngại không dám mở miệng.
“Tối hôm qua bọn anh chơi đấu địa chủ cả đêm.” Cao Duy mặt không biểu cảm lên tiếng, “Anh thua hai trăm, chừng nào em về nhớ trả lại cho anh.”
Du Tân gật đầu liên tục “Ok ok, nhưng mà… tại sao ạ?”
Cô chỉ nhớ sau khi mình trở lại khách sạn bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời, lúc đó có người gõ cửa, kết quả người ngoài cửa lại là Tống Vũ, kẻ đó rõ là không biết xấu hổ, nói thẳng cho cô là vừa nãy đã bỏ thuốc ngủ vào nước của cô.
Du Tân muốn báo cảnh sát nhưng điện thoại bị Tống Vũ cướp mất, Tống Vũ nói sẽ không làm gì cô, nói gì mà lợi dụng gì đó, sau đó thì cô chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại quả thật không thấy có gì không thoải mái, sau đó thấy mảnh giấy Liêu Thần Hi để lại bảo cô chừng nào tỉnh thì gọi cho bọn cậu.
Tối đó xảy ra chuyện gì cô không rõ nhưng cảm giác không phải chuyện gì tốt lành cho lắm.
Bây giờ ở trên xe, Du Tân không tiện hỏi nhiều, quyết định đợi lúc về bỏ hai trăm mua “Lời giải đáp buổi đêm thần bí nơi Tam Á” của Cao Duy.
Fan tới đưa còn nhiều hơn so với lúc họ tới, Jeffrey không ở đây, một mình Du Tân không đỡ được đành