Rạng sáng hôm sau Cao Duy đã đi, Liêu Thần Hi đang ngủ mơ mơ màng màng ôm cổ Cao Duy không chịu buông tay.
“Ngủ ngoan, có thời gian sẽ gọi điện cho em.
” Cao Duy hôn cậu một cái, đắp kín chăn cho cậu xong mới ra ngoài.
Jeffrey cũng ngáp liên tục, Cao Duy trêu cậu ta bảo “Tối qua Trâu Gia Nghị ngủ lại à?”
Jeffrey trợn tròn mắt nhìn anh, sau đó khởi động xe đưa người đi.
Du Tân ngồi ghế cạnh tài xế cầm sổ tay hí hoáy viết gì đó, Cao Duy hỏi cô “Sáng ngày ra đã viết gì đấy?”
“Những điều cần chú ý!” Du Tân nghiêm túc trả lời, “Lâu lắm rồi anh không đóng phim, lần này còn có cảnh đánh nhau nữa, em phải chăm sóc anh cẩn thận.
”
Cao Duy cười khẽ một tiếng, sau đó Du Tân quay lại bảo anh “Đừng cười, em vì idol em thôi, anh mà bị thương, cục cưng Thần Hi nhà bọn em sẽ đau lòng.
”
Cao Duy dùng ngón tay đẩy đầu cô “Sao cứ có cảm giác em ấy mới là sếp em nhỉ?”
Du Tân học dáng vẻ Liêu Thần Hi cười hề hề mấy tiếng sau đó quay về tiếp tục viết viết viết.
Cao Duy kích động quá nên cả tối qua không sao ngủ được.
Lâu lắm rồi anh không đóng phim, lúc ở nhà xem kịch bản mãi mới nhập vai được, nhưng cơ hội lần này đối với anh rất quan trọng, anh nhắm hai mắt dựa lưng vào ghế, cảm thấy áp lực rất lớn.
Chuông điện thoại chợt reo vang, anh xem tên người gọi hoá ra là Liêu Thần Hi.
“A! A! A! Anh đi rồi!” Bên kia điện thoại Liêu Thần Hi ồn ào kêu la.
“Vừa rồi em chưa dậy à?” Cao Duy bị cậu làm ồn, bất đắc dĩ cười cười.
“Không hề!” Liêu Thần Hi đấm ngực giậm chân, “Em còn muốn hôn tạm biệt!”
“Hôn rồi.
” Cao Duy cười bảo, “Em ôm anh không cho đi nên anh đành hôn em ngất xỉu rồi mới đi được.
”
Jeffrey nhìn lén Cao Duy từ gương chiếu hậu, rùng mình một cái.
Du Tân nín cười, viết xuống sổ: Idol tôi vừa làm nũng!
Nói chuyện điện thoại với Cao Duy xong, Liêu Thần Hi nằm trên giường ngẩn người, đến tận trưa mới dậy.
Husky nghịch ngợm làm loạn cả nhà.
Không có Cao Duy cũng không có Jeffrey, Liêu Thần Hi nhìn phòng khách biến thành ổ chó, liếc một cái rồi coi như không thấy, quay người đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, rõ ràng đói bụng nhưng vẫn lười nấu ăn nên đun nước đổ vào ly mì, vừa lướt weibo vừa ăn, trông thấy weibo Cao Duy đăng sớm nay, còn tag cậu vào.
@Cao Duy: Ra ngoài làm việc, @Liêu Thần Hi nhớ anh cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh về mà thấy gầy đi thì đợi gia pháp hầu hạ đi!
Liêu Thần Hi nhìn weibo cuối cùng cũng cười được, cắn cái dĩa nhựa, hai tay cầm điện thoại gõ chữ, chia sẻ weibo Cao Duy.
@Liêu Thần Hi: gia pháp là cái gì?
Khoe ân ái xong, cậu cũng ăn no, nhìn ly mì rồi ném ở đấy không quan tâm nữa, lại cắm đầu vào phòng sách.
Bởi Cao Duy vào đoàn, hơn nữa lần này không thể đến thăm như Liêu Thần Hi lần trước, ê-kíp chương trình trao đổi với đoàn phim nhưng không thành công, bên đó chỉ đồng ý cho Cao Duy dành ra một ngày trong tháng này để tiến hành ghi hình.
Bên Ngô Dục Lâm không có vấn đề gì, dù sao theo kế hoạch thì hành trình ở Hải Nam có thể cắt ghép chỉnh sửa thành hai tập, thật ra không ảnh hưởng nhiều lắm nhưng Liêu Thần Hi không vui, cậu còn nghĩ sẽ có thể lấy việc công làm việc tư đi thăm đoàn, chẳng ngờ hi vọng tan vỡ.
“Vậy em tự đi được không?” Liêu Thần Hi hỏi Jeffrey, “Người nhà, người nhà chắc được đến thăm chứ?”
“Đạo diễn Lương không cho.
” Jeffrey ăn kem bảo, “Lúc anh đưa Cao Duy đến, đạo diễn Lương còn cố ý dặn dò không cho cưng đến, bảo là cưng sẽ làm ảnh hưởng tâm trạng anh Duy.
”
“… Cái quần gì!” Liêu Thần Hi ôm Husky kêu gào, “Ông trời ơi!”
“Lạnh quá.
” Jeffrey ăn một hộp Bát Hỉ lớn, sau đó bảo, “Lạnh đến nỗi anh muốn sinh non luôn.
”
Kem Bát Hỉ
“Anh có hâm không?” Liêu Thần Hi ghét bỏ nhìn cậu ta, bỏ lại Jeffrey và Husky vào trong tiếp tục viết nhạc.
“Cưng viết đến đâu rồi?” Jeffrey đi vào muốn xem thử nhưng bị nhốt ở ngoài.
“Không cần anh lo! Anh về đi!”
“Được rồi!” Jeffrey bắt chước giọng điệu mấy phim thần tượng bảo, “Anh đi rồi sẽ không trở lại nữa đâu!”
Cao Duy ở đoàn làm phim lúc mới bắt đầu quả thật gặp khá nhiều khó khăn, cảnh đầu tiên đã NG liên tục mấy lần, đạo diễn nói chuyện riêng với anh rất lâu.
“Vấn đề lớn nhất của cậu không phải ở kĩ năng diễn.
” Đạo diễn Lương hút thuốc, nhận xét Cao Duy, “Tôi rất công nhận kĩ năng diễn của cậu, nếu không sẽ không mời cậu đóng vai này, vấn đề của cậu ở chỗ căng thẳng và không thể thả lỏng.
”
“Có thể là áp lực của tôi quá lớn.
” Càng như vậy Cao Duy càng áp lực, bởi vậy lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính.
“Thả lỏng ra mà diễn, đừng cứ mãi suy nghĩ bộ phim này có ý nghĩa như thế nào với cậu, cũng đừng nghĩ gì cả, từ lúc này trở đi, cậu không phải Cao Duy mà là Vu Đại Dũng.
” Đạo diễn Lương hút thuốc xong, dứng dậy phủi tàn thuốc dính trên người, vỗ vai Cao Duy bảo, “Cho cậu nghỉ ngơi nửa giờ.
”
Trong nửa giờ này, Cao Duy không nghĩ gì cả, chỉ nhìn vào hư vô, quên đi bản thân là ai, sao lại tới nơi này.
Đến khi quay lại ống kính,