Editor: Điểu Nghi Phi
Phóng viên xung quanh hai người không phản ứng trước đoạn nhạc đệm bất ngờ này, bọn họ nhìn nhau, liếc nhau, sau cùng mới bắt đầu ồn ào.
Đám người lại lần nữa ùa lên, vây kín Tạ Yếm và Trì lộ, vây đến kín không có một khe hở nào ——
"Anh Tạ! Có thể giải thích một chút quan hệ của hai người không?"
"Hôm nay cô Tần tới đây để tìm anh Tạ sao?"
"Xin hỏi anh Tạ thấy thế nào về những tin đồn đang lan truyền?"
Bảo vệ còn chưa kịp chen vào, một đám phóng viên hưng phấn đã vây chặt hai người kia lại.
Tần Úc Tuyệt không biết bị ai va phải, có chút lảo đảo, suýt thì té, may mà kịp thời dựa vào người Tạ Yếm Trì mới không bị ngã.
Không thể đếm được số microphone đang hướng về phía mắt hai người, trong đó có một cái không được cầm chắc, lệch về bên cạnh, sắp đâm vào thái dương của Tần Úc Tuyệt.
[ Nghi Phi: thật ra nó là "mi cốt", nhưng ta không biết nó là cái gì .-. ]
Tạ Yếm Trì dùng tốc độ mà mắt thường thấy được nắm lấy tay Tần Úc Tuyệt kéo cô ra đằng sau, nhăn mày, giơ tay bảo vệ phần đầu của cô.
"Bụp."
Một tiếng động sắc bén vang lên.
Microphone nặng nề va phải mu bàn tay Tạ Yếm Trì, nơi bị đập vào đã bắt đầu hồng lên.
Mà anh ta giống như chẳng có việc gì, chỉ nhìn lướt qua mu bàn tay, sau đó cười nhẹ một tiếng, cúi xuống nắm lấy một cái microphone, nhìn phóng viên gần mình nhất, trầm giọng: "Trông tôi giống một người dễ tính lắm à?"
Chỉ một câu đã khiến đám người vừa nãy còn đang ầm ĩ lập tức yên ắng.
Tạ Yếm Trì buông microphone ra, ghé mắt nhìn liếc Tần Úc Tuyệt bên cạnh, sau đó tự nhiên kéo cô lại gần mình: "Hôm nay không nhận họp báo và phỏng vấn."
Bảo vệ cũng nhanh chóng đi vào, vội vàng che chở cho Tạ Yếm Trì đi về phía trước.
Nhưng mà đúng lúc này, vẫn còn có kẻ cố tình gan lớn mà hỏi một câu ——
"Cho nên anh Tạ đang lảng tránh trả lời về quan hệ của bản thân và cô Tần sao?"
Tạ Yếm Trì dừng bước, khóe môi nhếch lên, tựa như đang cười. Sau đó anh chậm rãi quay lại, mắt hơi nheo lại, đáy mắt tuy là đang cười nhưng vẫn mang theo cảm giác áp bức: "Không lảng tránh."
"Chỉ là các người nói lắm quá," nói đến đây, hơi dừng lại, âm thanh thấp hẳn, "Tôi không muốn các người làm cô gái nhỏ nhà tôi sợ."
"......"
Đám kia phóng viên tất nhiên không đoán được câu trả lời này của Tạ Yếm Trì.
Cái này thể hiện điều gì?
Thể hiện Tạ thiếu gia này không chỉ thừa nhận quan hệ của hai người, hơn nữa còn viết luôn lên người bốn chữ "Anh che chở em".
Chờ đến khi hai người đi xa, các phóng viên ban nãy kiềm chế không kích động giờ mới bộc phát mà tranh luận mãnh liệt. Đa số mọi người đều nhanh chóng gọi điện cho tạp chí của mình, muốn cướp lấy tin tức nóng hổi này.
Tuy rằng tiểu thiếu gia nhà họ Tạ ngày thường không ít tin đồn yêu đương, nhưng các phóng viên đều biết rõ ràng những nữ minh tinh kia chỉ muốn dựa vào việc anh ta không quan tâm mà tự ý muốn lăng xê bản thân thôi.
Được bảo vệ che chở rõ ràng như thế, chỉ có một người Tần Úc Tuyệt này.
Đường Tiểu Đường đứng bên kia đường, trông theo bóng dáng của Tạ Yếm Trì và Tần Úc Tuyệt rời đi, cảm động tới mức hai mắt đỏ lên: "Không nghĩ Tạ nhị thiếu lại là người tốt như thế, vậy mà lại che chở cho chị Tần, anh ta so với lời đồn không giống chút nào, xem ra anh ta thật sự là một người tốt đó!"
Trợ lý Trần không nói gì.
Hạ Hoài Tình: "Ha hả."
*
"Tôi tới tính toán đây."
Đây là câu đầu tiên Tạ Yếm Trì nói sau khi đi vào văn phòng ở hậu trường.
Anh ta thong thả ung dung kéo ghế ra, dựa lên đệm phía sau, tiện tay xé một tờ giấy từ trong notebook ra, rút một cây bút nước, xoay một cách thuần thục.
Sau đó đặt bút ——
"Công khai lịch trình trước ba ngày."
"Giúp cô ngăn phóng viên một lần."
"Kết quả đám phóng viên đó lại vây đến, cho nên đến tính là hai lần."
"Tôi nghĩ, minh tinh bọn cô bình thường công khai còn phải tìm người đến soạn sẵn lời nói đúng không? Lần này đều là tôi tùy cơ ứng biến, cũng tính thêm một lần đi."
Tần Úc Tuyệt và Hạ Hoài Tình nhìn thoáng qua rất bình tĩnh, cả trợ lý Trần cũng là bộ dạng nhìn quen không sợ, thậm chí bảo vệ vây quanh xem cũng đối với cái đức hạnh này của ông chủ không có chút ngoài ý muốn nào.
Chỉ có Đường Tiểu Đường ôm ngực, dùng giọng điệu không thể tin được thì thầm với Hạ Hoài Tình bên cạnh: "Anh ta tính toán chi li như thế sao?"
Hạ Hoài Tình: "Quen là được."
Tạ Yếm Trì nhìn về phía Đường Tiểu Đường, sau đó khóe môi nhếch lên: "Tôi nghe được đấy."
"......" Đường Tiểu Đường trầm mặc.
"Nói năng lỗ mãng với bạn trai bà chủ, phải phạt tiền."
Tần Úc Tuyệt dứt khoát lưu loát từ bỏ mọi giãy giụa: "Anh Tạ, anh trực tiếp báo giá đi."
"Tôi ngẫm lại xem ——"
Tạ Yếm Trì đặt bút viết, suy tư một lát, sau đó chậm rì rì mà mở miệng nói: "Tám vạn, bây giờ trả luôn nhé."
Giọng nói của Đường Tiểu Đường thay đổi: "Bây giờ trả luôn?"
"Chúng tôi không có ý kiến." Hạ Hoài Tình nhanh chóng tiến lên nói, "Anh Tạ, anh muốn ghi chi phiếu hay chuyển khoản trực tiếp chúng tôi đều không có ý kiến."
Đối với cô ấy mà nói, bình thường giải quyết chuyện này của Tần Úc Tuyệt nhất định sẽ phải tốn phí xã giao, hơn tám vạn rất rất nhiều. Nhìn ra được Tạ Yếm Trì thuận miệng nói giá, thật đúng là quý hóa quá mà.
Cho nên Hạ Hoài Tình muốn chạy nhanh mang hợp đồng đến, miễn cho Tạ nhị thiếu này nâng giá cao lên.
Tạ Yếm Trì nhướng mày nhìn cô ấy, sau đó khẽ cười một tiếng, tựa như đọc được rõ ràng suy nghĩ này của Hạ Hoài Tình.
Nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ tùy ý ném cái bút lên bàn, lười biếng ngáp: "Chút nữa tôi còn có một cuộc họp báo, cần phải giải quyết. Trợ lý Trần, anh đưa mọi người ra ngoài đi."
Trợ lý Trần gật đầu, nho nhã lễ độ đưa đoàn người ra ngoài.
Nhưng mà Tần Úc Tuyệt lại không theo kịp.
Khi cô đi