Editor: Điểu Nghi Phi
Kinh hỉ không không biết.
Nhưng kinh hách nhất định là có.
[ Nghi Phi: Kinh hỉ là vừa vui vừa giật mình, kinh hách là vừa sợ vừa giật mình. Cái này ta chơi chữ không được, ai tìm được cụm từ nào thì nói với ta nhé ]
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tần Úc Tuyệt lại mở cửa.
Tạ Yếm Trì vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, lười biếng dựa vào khung cửa, thấy cửa mở ra cũng không ngẩng đầu, một tay cầm điện thoại, ngón cái nhập nhập gì đó trên bàn phím.
"Anh Tạ không vào à?" Tần Úc Tuyệt chủ động mở miệng.
"Tôi đang bảo trợ lý Trần nhìn hộ tôi," cuối cùng Tạ Yếm Trì cũng nhướng mi, nhẹ liếc cô một cái, ngữ khí nhàn nhạt, "Trên mạng có bài đăng nào với tiêu đề 'Tạ nhị thiếu bị từ chối đứng ngoài cửa, quan hệ yêu đương bên bờ vực tan vỡ' xuất hiện không."
Đây là uy hiếp đúng không?
Đây hẳn là uy hiếp đúng không?
Đối với người đàn ông có thù tất báo này Tần Úc Tuyệt không có biện pháp nào cả, vì vậy cô nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi... Vừa rồi tôi chưa kịp phản ứng, anh Tạ vẫn là vào trong này đi."
Tạ Yếm Trì: "Không."
"......"
Đây chắc chắn là uy hiếp.
Trải qua nhiều ngày tiếp thu kinh nghiệm như thế, Tần Úc Tuyệt đã thành thạo kỹ xảo đàm phán với Tạ Yếm Trì: "Tôi có thể hiểu được, nếu anh muốn yêu cầu nâng giá ——"
"Không nhiều chuyện như vậy." Tạ Yếm Trì cười, cất điện thoại đi sau đó cúi xuống nhìn vào mắt cô, chậm rãi thốt ra hai chữ, "Xin tôi."
"......?"
Vị Tạ tiểu thiếu gia này sao không làm theo kịch bản thông thường thế.
Tần Úc Tuyệt cảm thấy nếu dựa trên tác phong của cô trước đây, giờ phút này cô sẽ rất có khí phách mà mỉm cười mời người trước mặt rời đi, sau đó đóng sầm cửa vào mặt anh ta .
Nhưng mà khí phách không thể có cơm ăn.
Trước vị tổ tông mình táng gia bại sản mua về, trước khoản tiền 527.000, khí phách không là gì cả.
Nghĩ như thế xong, Tần Úc Tuyệt cắn răng, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng mà nói ra hai chữ kia. Chỉ là vừa ngước mắt, đối diện với cặp mắt đào hoa của Tạ Yếm Trì, lời nói đã đến cổ rồi lại nuốt xuống.
Rất khó nói ra.
Nhiều năm như vậy Tần Úc Tuyệt vẫn luôn yếu thế, tuy biết rằng đó chỉ là một câu vui đùa nhưng vẫn khó có thể mở miệng.
Cô rũ mắt, đầu hơi nghiêng, không nói gì.
Sau khi trầm mặc một lúc, tuy rằng Tần Úc Tuyệt không nhìn về phía Tạ Yếm Trì nhưng cô có thể liếc thấy anh đứng thẳng, lùi về phía sau một bước như chuẩn bị rời đi.
Bóng đen bao trùm lên mình lùi về phía sau, hơi lạnh trong hành lang thật dài tràn vào, dường như còn có thể cảm nhận rõ rành nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Đúng lúc này, Tần Úc Tuyệt vươn tay, nhẹ nhàng kéo góc áo Tạ Yếm Trì.
Cô vẫn rũ mắt, chất chứa trong đôi mắt dưới hàng lông mi dài là cảm xúc cuồn cuộn trào dâng. Sau một lúc yên lặng, dường như cô đã quyết định điều gì, ngươc nhìn Tạ Yếm Trì, mở miệng: "Xin..."
"Suỵt."
Khi Tần Úc Tuyệt mới nói được một chữ, Tạ Yếm Trì giơ ngón trỏ đặt lên môi cô, ngắt lời cô.
Tần Úc Tuyệt hơi giật mình.
"Kéo tôi làm gì, tôi cũng không định đi." Tạ Yếm Trì cong khóe môi, ý cười trong mắt không giảm, anh nghiêng người, chỉ hành lý đằng sau mình, "Dù sao cũng phải lấy vào đúng không?"
Tuy không hiểu được vì sao Tạ Yếm Trì đột nhiên không giằng co nữa nhưng Tần Úc Tuyệt lại cũng không biết nên hỏi cái gì, chỉ gật gật đầu, nghiêng người cho anh đi vào.
Tạ Yếm Trì kéo theo vali đi về phía cửa.
Khi tới gần Tần Úc Tuyệt, tầm mắt của anh vẫn không đổi, chỉ là đột nhiên mở miệng, giọng điệu lại chẳng giống giọng điệu tản mạn không phập phồng trước đây: "Không cần bắt ép bản thân làm việc mình không thích."
Những lời này của anh lại làm Tần Úc Tuyệt đang cúi đầu đứng ở một bên đột nhiên sửng sốt, đồng tử hơi co lại.
Cô kinh ngạc quay đầu, song lại chỉ thấy bóng lưng Tạ Yếm Trì dần khuất.
*
Sau ăn xong bữa ăn khuya đơn giản, Tần Úc Tuyệt đi tắm một lần, chuẩn bị trước một vài bước chăm sóc da để ngày mai làn da có thể rạng rỡ hơn một chút.
Cuối cùng Tạ Yếm Trì cũng xử lý xong công việc, sau khi bàn giao cho trợ lý Trần thì tiện tay xem một loạt đĩa phim đặt trên bàn trà của khách sạn.
Sau khi lướt qua mấy bộ, có một cái đĩa đã thu hút sự chú ý của anh.
Trên vỏ đĩa có Tần Úc Tuyệt.
Tuy cô đứng ở hàng sau của poster như một vai phụ nhỏ nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý đến.
Tên phim là《 Trừ yêu 》.
Tần Úc Tuyệt đóng vai một nữ yêu xinh đẹp diễm lệ hút máu nam nhân để sống, cuối cùng bởi vì không biết trời cao đất dày muốn xuống tay với nam chính mà chết thảm dưới tay đoàn nhân vật chính.
Đơn giản mà nói thì là một yêu quái nhỏ trên con đường thăng cấp của nam nữ chính.
Tuy là vai phụ nhưng tạo hình yêu mị này rất hợp với cô, cổ áo lộ nửa bên bả vai trắng nõn, cái cổ duyên dáng và đôi xương quai xanh tinh xảo, cho dù cô không làm gì, chỉ nhìn người khác cũng khiến người ta nghĩ đến cụm từ "mị cốt thiên thành".
[ Nghi Phi: Ta nghĩ nó là yêu nghiệt từ cốt tủy, đẹp nghiêng nước nghiêng thành ]
Tạ Yếm Trì cho đĩa phim vào máy chiếu, chống tay lên thành sô pha, nhàm chán tua nhanh, sau đó dừng lại ở cảnh có Tần Úc Tuyệt.
Trong phim, Tần Úc Tuyệt vào vai nữ yêu đang mê hoặc nam chính.
Cô cúi nhẹ người xuống, tới gần nam chính, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy mê hoặc và mị ý, khóe môi hơi cong, dường như mỗi hơi thở đều mang mùi hương dụ dỗ.
"Công tử mang đồ vất vả như thế."
Khi Tần Úc Tuyệt nói chuyện bình thường giọng nói có thiên hướng ngự tỷ có chút ôn nhu, song để hợp với nhân vật, cô gọt giũa cho mọi âm cuối của bản thân thật nhẹ nhàng.
Tựa như mỗi chữ phát ra đều là lông vũ, trêu đùa lòng người.
Cô vươn tay đặt lên bả vai nam chính, cả người giống như một con rắn nước dựa vào anh ta, sau đó ghé vào bên tai anh ta, giọng nói như lan: "Sao không phóng túng bản thân chứ?"
Nói xong còn nhẹ nhàng cắn vành tai anh ta.
"............"
Cạn lời.
Tạ Yếm Trì bực bội ấn dừng.
Cái phim điện ảnh rách nát gì thế này.
Thật mẹ nó cạn lời.
Xấu muốn chết.
Đáng giận.
Anh tiện tay cầm lấy hộp phim, nheo mắt lại nhìn tên nam diễn viên chính.
Thương Tử Thần.
Nhớ rõ rồi đấy.
Liên tục nhìn mười mấy phút, Tạ Yếm Trì ban đầu trông chán muốn chết giờ đã biến thành chống cằm, vẻ mặt bực bội, dường như mỗi sợi tóc cũng đang tức giận.
Không phải rất biết diễn đó sao.
Mà đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Tần Úc Tuyệt mặc áo ngủ,