Editor: Truly
Nhớ lại thời điểm ấy, Tần Úc Tuyệt không nói nên lời, cô hít sâu một hơi, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cho nên bởi vì tôi phạt anh viết tự kiểm điểm ba nghìn chữ, liền thù dai tôi đến tận bây giờ?"
"Sửa lại một chút." Tạ Yếm Trì cúi người xuống, vươn một tay xuống che lại môi cô, trong lời nói mang theo ý cười, "Là ba nghìn năm trăm chữ. "
"......"
Đúng là một con cẩu.
Lớp trưởng cũ đứng một bên cầm bút chuẩn bị đưa cho Tần Úc Tuyệt kí tên, nhìn hai người trước mặt nói chuyện, bàn tay đưa bút cứng đờ trên không trung, nhất thời không biết bản thân có nên cắt ngang không.
Sau một lúc, anh ta mới khó khăn ho khan: "Tiểu Tần, đã đến lúc đến cậu ký tên rồi."
Tần Úc Tuyệt phản ứng lại, nhanh chóng lui về phía sau một bước, xoay người cầm bút lên, dứt khoát ký tên, sau đó xoay người đi về phía một đám người khác.
Có vẻ như dứt khoát muốn duy trì khoảng cách.
Tạ Yếm Trì cũng không đuổi theo, mà chậm rãi đứng dậy, cười cười nhìn bóng lưng cô hốt hoảng rời đi.
Lớp trưởng cũ đặt tay lên vai anh ta, nhíu mày nói: "Hai người có việc gì vậy?"
"Tò mò à?" Tạ Yếm Trì quay đầu, khóe môi nhếch lên, sau đó chậm chạp nói, "Nghĩ sao mà muốn nghe tin bí mật từ tôi, đắt lắm đấy."
Lớp trưởng cũ nhanh chóng bỏ tay xuống: "Bỏ đi, chúng ta vào xem thầy đi."
Sức khoẻ của chủ nhiệm lớp đã phục hồi được khá hơn, nhưng vì lớn tuổi, trò chuyện cùng đám học sinh một lúc, tinh thần có vẻ đuối.
Thầy không nhớ được hết đám học sinh này, nhưng vẫn còn có ấn tượng khá sâu với Tần Úc Tuyệt.
"Năm ấy em chuyển đi, thầy vẫn rất lo lắng." Chủ nhiệm lớp thở dài, giọng điệu cũng không mạnh mẽ như như mười năm trước, "Em là đứa nhỏ khiến người ta lo lắng nhất mà tôi từng dạy, hiện tại thấy em trở thành một ngôi sao nhỏ, tôi cũng mừng rồi."
Tần Úc Tuyệt không nói gì nhiều, cong mắt cười theo lời thầy nói: "Đúng vậy, những chuyện đó đã qua rồi."
Tạ Yếm Trì nghe vậy, đầu vẫn cúi, lông mi cũng không nhúc nhích một chút.
Sau khi trò chuyện được nửa ngày, lớp trưởng cũ nói: "Được rồi, để thầy nghỉ ngơi thôi, lần sau lại đến thăm."
Cả lớp tạm biệt thầy rồi đi ra ngoài.
Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm đang nằm trên giường đột nhiên kêu lên: "Tiểu Trì, em ở lại lúc nữa."
Đột ngột bị điểm danh, Tạ Yếm Trì nhìn qua nhìn lại thấy không có gì ngoài ý muốn, anh ta bình tĩnh gật đầu, sau đó khoát tay với đám bạn học đứng ở một bên, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.
Sau một lúc, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Tạ Yếm Trì đi đến giường bệnh của thầy chủ nhiệm, kéo ghế ra và ngồi xuống, giọng nói trầm xuống: "Thầy ạ. "
"Tháng này cậu đã đến thăm thầy ba lần rồi, sao không nói với bọn họ?" Giáo viên chủ nhiệm cười, chống người lên, tinh thần cũng tốt hơn một chút, "Thầy còn chưa cảm ơn cậu, nếu không có cậu giúp thầy liên lạc với bác sĩ, chắc là phẫu thuật của thầy cũng không được sắp xếp nhanh đến thế."
Tạ Yếm Trì cười nói: "Cũng chẳng có gì ạ, không phải là chuyện lớn."
"Hôm nay gặp được Tiểu Úc rồi, cậu với con bé đã chào hỏi qua chưa? Chắc đây là lần đầu hai đứa gặp nhau sau nhiều năm nhỉ?" Thầy chủ nhiệm biết tính của Tạ Yếm Trì, cười cười, liền ho nhẹ vài tiếng.
Tạ Yếm Trì đứng dậy rót cho thầy một ly nước, sau đó thản nhiên nói: "Chúng em chào hỏi trước rồi."
"Vậy thì tốt" thầy chủ nhiệm nhận ly nước, uống một ngụm, sau đó thở dài, như đang nhớ lại, "Cậu là học trò khiến thầy kiêu ngạo nhất, năm đó có thể kéo cậu về, là điều đúng đắn nhất mà thầy từng làm."
Nói đến đây, một lần nữa từ từ bổ sung thêm: "Cũng là nhờ trò ấy."
"Vâng." Tạ Yếm Trì nói từng câu từng chữ, "Em rất cảm kích."
Từ phòng bệnh ra ngoài, Tạ Yếm Trì phát hiện Tần Úc Tuyệt đã rời đi từ lâu.
Vì vội vàng trở về thành phố, nên cô cũng không nói nhiều với các bạn cùng lớp.
Tạ Yếm Trì không ăn cơm cùng bạn học, tuỳ tiện tìm một lý do từ chối, lái xe đến một nơi khác.
Mỗi lần đến thành phố Liễu Xuyên, đều ghé thăm——
Nghĩa trang Vĩnh An.
Mười năm trước, Dụ Chi Diễn đã được chôn cất ở đây.
Bức ảnh đen trắng trên bia mộ dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất của một cậu thiếu niên.
16 tuổi.
Tạ Yếm Trì ngồi xổm xuống, đặt một bó hoa vừa mua trước mộ, sau đó im lặng nhìn khuôn mặt khí khái của cậu thiếu niên trên bức ảnh, sau đó mới mở miệng: "Tôi sắp làm được."
Gió nổi lên, cộng thêm nhiệt độ lạnh lẽo khiến giọng nói trầm thấp.
Mỗi âm tiết như đè nặng lên lòng người, khiến người ta khó có thể thở.
Mười một năm trước, ở thành phố xảy ra một đám cháy.
Do bảo mẫu không dùng bếp đúng cách, gây ra hoả hoạn.
Địa điểm xảy ra trong căn hộ của anh Tạ Yếm Trì, nơi Tạ Hà Thần ở.
Ngày đó, Dụ Chi Diễn và Tạ Yếm Trì hẹn nhau tan học ở căn hộ đó chơi bộ trò chơi mới mua được, lại không nghĩ tới hoả hoạn ập tới.
Bảo mẫu đã chết vì tai nạn.
Dụ Chi Diễn vì hỏa hoạn mà mất đi hai chân.
Tạ Yếm Trì được Tạ Hà Thần cứu ra, mặc dù không gặp tai nạn lớn, nhưng anh trai lại bị thương vì hoả hoạn, phải ra nước ngoài chữa trị.
Đó là một bước ngoặt trong cuộc sống của tất cả mọi người, từ nơi đó phát ra ánh sáng, cũng là từ nơi đó trở thành bóng tối của vài người.
"Nếu ngày đó Dụ Chi Diễn không tới chơi thì tốt rồi, thật đáng tiếc, tôi nghe nói anh ấy cầm được á quân cuộc thi đấu bóng bàn quốc gia, về sau có thể thể trực tiếp vào đội tuyển quốc gia."
Mất đi hai chân, điều này đối với một thiếu niên sống mười sáu năm vì giấc mơ thể thao mà nói, là một đả kích lớn.
Cậu không có cách nào làm quen với ánh mắt thương tiếc của những người xung quanh, cùng với những lời mỉa mai chế giễu thỉnh thoảng truyền đến.
Phụ huynh lo lắng về tình trạng của Dụ Chi Diễn, vì vậy thay đổi một trường học mới, hy vọng cậu quên đi quá khứ sống tốt hơn trong môi trường mới.
Tạ Yếm Trì cũng đi theo.
Dụ Chi Diễn ngồi trên xe lăn, trong mắt những người khác vốn chính là người lập dị, lại do gặp phải hoả hoạn, tính cách cũng đột nhiên trở nên trầm lặng, càng khiến người khác bắt nạt.
Vì thế Tạ Yếm Trì sẽ vung ghế đi tìm những người đó đánh nhau, giống như một kẻ điên không cần mạng đi bảo vệ tôn nghiêm của bạn mình.
Nhưng Dụ Chi Diễn vẫn rời đi.
Cậu không cách nào thuyết phục bản thân vượt qua, cuối cùng cậu vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi mười sáu.
Lúc đó đối với Tạ Yếm Trì mà nói, là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Mặc dù không ai đổ lỗi cho cậu, nhưng anh ta không có cách nào ngừng tự trách bản thân.
Thành tích đột ngột giảm xuống.
Hơn nữa lúc trước bởi vì đánh nhau mà liên tục gây chuyện, cũng khiến Tạ thị ngờ vực người thừa kế.
Mọi người đều thất vọng về cậu.
Bao gồm