Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cứ thế giằng co trên giường.
Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, Dư Tễ Đan đã quen thói “xâm lược” kẻ khác, nào có bao giờ trở thành đối tượng “bị xâm lược” qua.
Dư Tễ Đan trong mắt đầy lửa giận: “Anh có thể không động tay động chân được không?”
Nếu là thường ngày, anh đã sớm buông Dư Tễ Đan ra, không chỉ là buông ra, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp cô một lúc…
Thấy đe dọa anh không có hiệu quả, cô cũng chỉ có thể dùng cách mềm mỏng dụ dỗ. Nếu như hai người thật sự xung đột, cô cũng chưa chắc nắm phần thắng.
“Người tôi muốn đi gặp không phải là người đàn ông khác, mà là đối tượng xem mắt của tôi!”
Đuôi mày của Lý Mính Hưu dựng ngược.
Cô còn không biết xấu hổ mà nói đó là đối tượng xem mắt!
“Kỳ thực, tôi mắc chứng sợ hãi xem mặt với người khác một chút, ba năm qua cũng đã thử qua vài lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả tốt, những người đàn ông đó nhìn thấy tôi tựa như nhìn thấy nữ quỷ, đều cùng nhau chạy trối chết… Thực ra, bọn họ chán ghét tôi, tôi cũng không thích họ! Nhưng Tiểu Hứa lần này là do chú thím lựa chọn thật lâu, bọn họ vừa ý, tôi cũng không còn cách nào từ chối!”
Giọng anh đè nén thật thấp, gằn từng chữ một: “KHÔNG CÓ CÁCH NÀO CỰ TUYỆT SAO?”
Dư Tễ Đan vừa định “Ừ”, lại nghĩ cô cần gì phải cùng anh giải thích nhiều như vậy? Hiện tại, anh đối với cô mà nói, chỉ hơn người lạ một chút mà thôi!
“Mời anh lập tức ra khỏi phòng ngủ của tôi”
Cô hạ gục anh chỉ bằng một câu: “Nếu không, anh lập tức đi ra khỏi nhà luôn đi!”
Lý Mính Hưu “…”
***
Lý Mính Hưu bị Dư Tễ Đan đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Trên bàn cơm bát đũa hỗn độn, anh không có chút tâm tình nào để ăn.
Lý Mính Hưu dùng tốc độ nhanh nhất có thể để dọn sạch bàn ăn, nhìn cơm thừa canh cặn, anh lại càng tức giận.
Anh làm cơm cho Dư Tễ Đan, lại vô duyên vô cớ bị người khác cướp mất cơ hội cùng cô ăn uống.
Anh ngồi bên bàn ăn mân mê điện thoại của mình.
Anh soạn hai tin nhắn, mới vừa ấn “Gửi đi”, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên trong.
Dư Tễ Đan đi ra, nhìn thấy anh ngồi một mình, khuôn mặt cô đơn, trong lòng cô áy náy muốn xin lỗi: “Cái kia…Anh…đói sao?”
Không đợi anh trả lời, cô liền đi lên trước: “Muốn tôi nấu mì cho không?”
Lý Mính Hưu “…”
Anh đã nghĩ rằng cô sẽ mắng anh, thậm chí sẽ đánh anh, nhưng ngàn vạn lần chưa từng nghĩ đến cô sẽ nói như vậy…
Cô chủ động muốn nấu mì cho anh!
Thụ sủng nhược kinh nha!
Chính là hạnh phúc đến lo sợ nha!
Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cô, thiên ngôn vạn ngữ bỗng chốc tựu lại chỉ còn một chữ “Được”
***
Dư Tễ Đan rất ít khi xuống bếp, thành thực mà nói ở nhà cô chẳng bao giờ động tay vào chuyện bếp núc.
Ba bữa cơm của cô chủ yếu được giải quyết ở nhà ăn của đơn vị, lúc ở nhà thì ăn cơm hộp, hoặc là mì gói.
Chờ đến khi cô đi đến phòng bếp, chợt phát hiện trong nhà vốn không có mì sợi.
Như vậy…
Cô tìm trong tủ lạnh nửa ngày, thế nhưng chỉ tìm thấy mì gói cùng bia.
Thôi, đành ăn mì gói vậy.
Dư Tễ Đan tìm bừa một cái bát inox, cho nước quá nửa, bật bếp thêm mì, bắt đầu nấu.
Thuận tay ném luôn hai quả trứng gà vào.
***
Nhìn bóng lưng bận rộn của Dư Tễ Đan, Lý Mính Hưu tuy ngồi một chỗ chưa hề nhúc nhích nhưng suy nghĩ đã sớm bay đến phía sau lưng cô, gắt gao mà ôm lấy.
Năm đó, cô luôn khó xử mỗi khi phải quan tâm anh…
Ngay cả khi Thượng Đế lấy đi kí ức của cô, nhưng vẫn chẳng thể chạm vào được khoảng thời gian bọn họ đã từng có, khoảng thời gian ấm áp của họ…
Khi anh ở trong tù, mất đi hết thảy mọi thứ. Anh chỉ có thể dựa vào việc nghĩ về cô để trải qua những năm tháng tối tăm đó, nghĩ về gương mặt tươi cười của cô, nghĩ rằng cô sẽ vì mình mà nhảy một điệu nhạc, nghĩ cô sẽ vì mình nấu một bữa cơm…
Vẫn luôn tưởng niệm em…
Tễ Đan, anh vẫn luôn tưởng niệm em như thế…
Hiện tại, hết thảy đều quay trở về bên anh…
Anh không thể không cảm tạ Thượng Đế đã chiếu cố mình.
Vài phút sau, cô đã nấu xong mì, tắt bếp.
Dư Tễ Đan đem cái bát inox kia đặt trước mặt anh: “Tôi nấu có thể không ngon… Anh nếu như cảm