Yêu cầu không hợp quy luật tự nhiên của Dư Tễ Đan, cuối cùng cũng thành công bức lui Lý Mính Hưu.
Cuộc sống của Dư Tễ Đan lại trở về với những ngày bình lặng.
Nửa tháng không nhìn cũng chẳng nghe thấy tin tức gì về Lý Mính Hưu, như thể vị khách không mời mà đến kia đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Dư Tễ Đan cũng không rõ cảm giác của mình lúc này.
Gia đình cô bị Lý Mính Hưu giảo hoạt kia làm rối loạn đến nghiêng trời lệch đất, Hứa gia cũng vì thế mà không tha thứ cho bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu. Con trai bảo bối nhà họ bị trêu chọc như thế, cha mẹ nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho đối phương.
Bởi vì Hứa gia không tha thứ, các trưởng bối trong nhà cũng chỉ có thể hỏi Dư Tễ Đan, chính xác mà nói là hỏi cô về tên bạn trai giấu mặt kia.
Cho dù là Dư Tễ Đan giải thích bao nhiêu lần rằng cô thực sự không có bạn trai, nhưng các bậc trưởng bối vẫn không tin. Bởi vì đương sự Hứa Nghi Niên cùng nhân chứng Dư Giang nguyệt sống sờ sờ ở đó chính là minh chứng lớn nhất rồi.
Mọi người luôn mang bộ dáng nếu cô không mang theo bạn trai về nhà thì sẽ không bỏ qua.
Dư Tễ Đan đau đầu.
Bạn trai……
Cô đi nơi nào tìm một đàn ông giả làm bạn trai bây giờ? Còn phải là “Đại soái ca” như lời Dư Giang Nguyệt.
Gương mặt Lý Mính Hưu kia …… Nói là “Hồng nhan họa thủy” cũng không có gì gọi là quá đáng.
Khiến cho Dư Giang nguyệt mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho cô, đề tài trăm khoanh vẫn quanh một đốm: “Đại soái ca!”
Dư Tễ Đan: “………… Không có!”
Khi Dư Tễ Đan treo điện thoại lần thứ 54 của Dư Giang Nguyệt, cửa văn phòng của cô vang lên tiếng gõ.
“Mời vào!”
Phương Gia Mai đẩy cửa bước vào, đem một xấp tài liệu đi đến bàn làm việc của Dư Tễ Đan, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Sở phó, Sở trưởng gọi ngài qua họp.”
“Được.”
Dư Tễ Đan buông di động, hỏi: “Chỉ kêu tôi qua, hay là toàn sở?”
“…” Phương Gia Mai từ trên xuống dưới đánh giá Dư Tễ Đan, ánh mắt có chút không tốt, chậm rì rì mà trả lời, “Toàn sở.”
Dư Tễ Đan: “…”
Cô sợ nhất chính là Phương Gia Mai tới thông báo việc, hiệu suất luôn chậm như thế.
Cô đứng lên.
“Đi mau!”
***
Đẩy cửa phòng họp ra.
Dư Tễ Đan cùng Phương Gia Mai lại một lần trở thành những người đến sau cùng.
Các đồng sự đều nhìn về phía các cô.
Dư Tễ Đan liếc Phương Gia Mai một cái, không thể hiện ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào , đi thẳng đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Sử sở trưởng nhíu mi, nhẹ giọng nói với Dư Tễ Đan: “Tiểu Dư, lần sau đến sớm một chút, cô là lãnh đạo, phải làm tấm gương cho mọi người.”
Dư Tễ Đan mới vừa ngồi xuống lại đứng lên, thái độ khiêm tốn: “Được, lần sau tôi nhất định sẽ đến trước tiên.”
Sử sở trưởng vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Dư Tễ Đan ngồi xuống.
Dư Tễ Đan mở notebook trong tay ra, buồn bực không thôi.
Thật không phải cô cố ý đến cuối, vì sao mỗi lần đều để Phương Gia Mai cận giờ mới thông báo cho cô?
Sử sở trưởng thanh thanh giọng.
Phòng họp dần dần trở nên an tĩnh.
“Lần này họp toàn sở, tôi có một sự việc trọng đại muốn tuyên bố với mọi người.”
Dư Tễ Đan viết xuống hai chữ trong sổ tay: Trọng đại.
Giọng Sử sở trưởng vang vọng: “Có quan hệ với cuộc họp lần trước, tôi đã nhắc tới hoạt động Weibo của sở chúng ta, qua thời gian dài như vậy, mọi người đã có quyết định của riêng mình rồi chứ? Hiện tại cấp trên nói phải mau chóng triển khai hoạt động, cho nên hôm nay chúng ta bầu phiếu kín để chọn người phụ trách, sau khi cuộc họp này kết thúc thì bắt đầu tiến hành, kết quả sẽ được công bố vào tối mai trước khi tan làm."
“Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ nhắn tin cho các vị một trang web để bỏ phiếu, là website chính thức của sở chúng ta, mọi người dùng tên thật để bỏ phiếu, nhưng cả quá trình sẽ không công khai tên họ.”
“Hy vọng mọi người có thể công tâm chọn ra một đồng nghiệp mà mình cho rằng thích hợp nhất, vẫn là câu nói kia, mọi người có quyền bỏ phiếu, nhưng không cần phải nghĩ rắc rối làm gì.”
“Nghe rõ không?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đã rõ.”
“Được, việc tiếp theo…”
Kế tiếp là các đồng nghiệp khác báo cáo công tác.
Dư Tễ Đan nghiêm túc nghĩ nghĩ. Bây giờ thật đúng là thời đại Internet, làm công an như bọn họ đều phải theo sát bước chân thời đại, còn phải mở Weibo.
***
Buổi họp kết thúc, Dư Tễ Đan một mình ở lại báo cáo công tác với sở trưởng, sau liền rời khỏi phòng họp.
Đang trên đường đi tới văn phòng, cô bị mấy nữ đồng nghiệp bên hậu cần giữ lại.
Các cô vây quanh Dư Tễ Đan: “Sở phó, chị đã nghĩ sẽ bầu cho ai chưa?”
Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày: “Không phải bỏ phiếu kín sao? Nếu tất cả mọi người đều bàn bạc với nhau, vậy chẳng còn là bỏ phiếu kín nữa rồi?”
Mọi người liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
“Sở phó, chị quá cương trực, mấy chuyện như này có rất nhiều “mưu mẹo”!”
“Tuy rằng là nặc danh, nhưng cũng không cấm nghị luận mà, trong sở nữ cảnh sát không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có mấy người chúng ta, chúng ta không đoàn kết cùng nhau đi lên sao được?”
Dư Tễ Đan chớp chớp mắt: “Vậy các cô nghĩ thế nào? Nghĩ sẽ đoàn kết như thế nào?”
“Là thế này, chúng ta đều cùng nhau bầu cho Gia Mai nha, Gia Mai tan tầm rất nhàn rỗi, hay ở trên mạng dạy trang điểm, nhất định là hoạt động trên Weibo sẽ giỏi nhất sở chúng ta, hơn nữa cô ấy lớn lên cũng thật xinh đẹp, trước khi sở phó, cô ấy chính là hoa khôi đó.”
“Ha ha ha ha, đúng vậy, chỉ là hiện tại bị chị lấn át, chỉ có thể ủy khuất làm á khôi.”
“…” Dư Tễ Đan có chút khó hiểu, “Hoạt động Weibo là công tác, cùng diện mạo có quan hệ gì chứ?”
“Ai nha, sở phó, chị không hiểu việc này đúng không? Chúng ta đang ở thế giới nhìn mặt nhau mà sống nha! Người lớn lên xinh đẹp thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn!”
Dư Tễ Đan: “…”
Lại có một tiểu nữ cảnh làm nũng với cô: “Được chứ? Phó chỉ đạo viên? Cùng chúng ta cùng nhau bỏ phiếu cho Gia Mai nha?”
Dư Tễ Đan không có trực tiếp đáp ứng. Chỉ trả lời cho có lệ: “Để tôi xem đã”
Khi cô nói những lời này, Phương Gia Mai từ phòng hồ sơ trước mặt đi ra, khuôn mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm mà nhìn Dư Tễ Đan.
“…”
Dư Tễ Đan không phản ứng lại họ, mà đi thẳng về văn phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô còn có thể nghe được những nữ cảnh đó ríu rít:
“Chị ấy giống như không đồng ý nha!”
“Các cô lá gan cũng lớn quá nhỉ, trực tiếp tìm cô ấy nói những việc này.”
“Gia Mai! Chúng tôi cũng là vì cô!”
“Cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể không nghĩ đến việc xuất đầu lộ diện?! Đến lúc đó, kiểu gì cũng có tiền.”
Dư Tễ Đan thở dài.
Chỉ là công tác thôi mà, thật là phức tạp…
Dư Tễ Đan ở văn phòng mới vừa ngồi xuống không lâu, di động liền reo lên.
Tin nhắn.
Mở ra.
Là Sử sở trường gửi địa chỉ web.
Dư Tễ Đan click mở.
Cô đăng nhập tài khoản, tìm được Phương Gia Mai liền bỏ phiếu cho cô ấy.
Bầu phiếu xong, cô liền buông di động tiếp tục công tác.
***
Buổi tối lúc tan tầm, La Đông Lỗi chủ động tìm Dư Tễ Đan, nói rằng đúng lúc phải ra ngoài nên muốn đi cùng cô một đoạn. Cô cũng không cự tuyệt. Lần trước La Đông Lỗi mời cô đi ăn một lần, sau đó thì không có gì đặc biệt xảy ra nữa.
Hai người ra khỏi đồn công an, lúc đi qua chỗ lần trước gặp Lý Mính Hưu, cậu ta ngập ngừng hỏi: "... Người đàn ông lần trước theo dõi cô... hình như tên Lý Mính Hưu, lâu rồi sao không thấy, hắn... không quấn lấy cô nữa sao?”
La Đông Lỗi cả đời cũng không thể quên cảnh tượng lần ấy, Lý Mính Hưu nói với cậu ta: "Chỉ một lần này thôi!”
Rõ ràng Lý Mính Hưu chỉ là tùy tiện ngồi ở bồn hoa, lại có thể làm cho nội tâm cậu ta thực sự sợ hãi, ao ước sánh bước cùng Dư Tễ Đan cũng lặn mất tăm.
Dư Tễ Đan thế nhưng lại sửng sốt.
Tuy rằng Giang Dư Nguyệt ngày