La Đông Lỗi mặt khó hiểu, nhìn Dư Tễ Đan rồi lại nhìn Lý Mính Hưu.
Là một cảnh sát nhân dân, trước giờ đều là cậu đi thẩm vấn kẻ khác, có khi nào thì bị người khác thấm vấn ngược lại đây?
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, ánh mắt cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Người đàn ông trước mặt này rốt cuộc muốn gì? Đến tột cùng thì anh nghĩ gì?
Không thể nghi ngờ, anh rất nguy hiểm!
Người từ trong tù ra đều là người nguy hiểm, bọn họ đối với tự do tuy xa lạ nhưng sự khát vọng, hơn nữa, đối với sự xa lánh của người bên ngoài khó tránh khỏi bị tổn thương.
Dư Tễ Đan không nghĩ đến việc kích thích anh.
Làm một cảnh sát hình sự nhiều năm, cô tiếp xúc với quá nhiều phạm nhân rồi, mà phạm tội rồi tái diễn đã gặp qua không ít. Thậm chí có điều tra cho thấy, phạm nhân sau khi ra tù có tỷ lệ phạm tội lần nữa khá cao.
Thân là cảnh sát, cô đương nhiên muốn đem khả năng gây hại cho xã hội của phần tử nguy hiểm như Lý Mính Hưu hạ xuống thấp nhất.
Còn chuyện vì sao anh vẫn luôn đi theo cô, cho đến hiện tại cũng không còn quá quan trọng.
“Anh Lý, tôi nghĩ, lần trước tôi đã đưa đủ tiền để anh giải quyết vấn đề cơm nước trong khoảng thời gian ngắn. Ngày trước tôi bắt nhầm anh, tôi rất xin lỗi.”
Dư Tễ Đan đối với Lý Mính Hưu hơi cúi người: “Thực xin lỗi!”
La Đông Lỗi đứng bên cạnh càng cảm thấy hồ đồ.
Mười giây trôi qua, Dư Tễ Đan ngẩng đầu, mặt đầy chân thành nhìn Lý Mính Hưu: “Tâm tình sau mãn hạn tôi có thể hiểu được, đối với tất cả mọi việc đều không thể thích ứng, cảm giác thật chênh vênh. Cho nên tôi hi vọng anh mau về nhà đi, người nhà sẽ là cảng tránh gió, là cọng rơm cứu mạng anh, nếu thực sự có nỗi niềm khó nói anh có thể đến đồn công an hoặc trạm cứu trợ tìm kiếm sự trợ giúp. Tôi không phải là đối tượng tốt có thể giúp đỡ.”
Dư Tễ Đan nói xong, liền quay sang La Đông Lỗi đang nghệch mặt: “Chúng ta đi!”
Khóe mắt Lý Mính Hưu giật giật mấy cái.
Sau đó, anh trơ mắt nhìn Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi vừa cười vừa nói bước qua trước mặt.
Cô hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của anh.
Thậm chí một ánh mắt lướt qua cũng không muốn bố thí cho anh.
Lý Mính Hưu rõ ràng cảm nhận được thái dương giật giật vài cái~~
Anh thống khổ nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi, bàn tay nắm chặt, đầu móng tay khảm vào lòng bàn tay.
Tiếng trò chuyện của Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi ngày một xa.
Lý Minh Hưu lần nữa mở mắt.
Anh lặng lẽ thả lỏng bàn tay, máu từ lòng bàn tay cứ thế chảy xuống.
Đáng sợ nhất chính là, anh thế nhưng không cảm giác được chút đau đớn nào, bởi vì căn bản, nó không đáng nhắc đến!
***
Ban đầu La Đông Lỗi định mời Dư Tễ Đan ăn thịt nướng kiểu Hàn Quốc.
Nhưng thời điểm muốn đến quán BBQ, cậu lại đổi ý, ấp úng mở miệng:
“Sở phó…”
Dư Tễ Đan “Hả” một tiếng, “Sao vậy?”
“Hay là… hay là… tôi đưa cô về nhà trước, hoặc là chúng ta trực tiếp đến đồn công an đi! Tôi thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô…” Mặt La Đông Lỗi đầy rối rắm, vươn tay chỉ về phía sau.
“Tên kia vẫn theo chúng ta nãy giờ!”
Dư Tễ Đan “…”
Cô đương nhiên biết!
Người đàn ông kia suốt một đường vẫn duy trì một khoảng cách tầm hai mươi mét, công khai theo sau bọn họ nha!
“Sở phó, tôi không biết hắn là ai, nhưng vừa rồi cô nói hắn đã từng vào tù, lại còn mới được phóng thích… Nghe đến mấy cái này, tôi không nghĩ có thể đùa được, hay là… Chúng ta báo án đi?”
Quán BBQ bọn họ muốn tới đã ở ngay trước mặt.
Dư Tễ Đan dừng bước chân, ánh mắt nghiêm khắc trừng La Đông Lỗi.
“Không việc gì, thẳng sống lưng lên!”
“Cậu là ai? Tôi là ai? Bản thân chúng ta chính là cảnh sát! Người anh ta nhắm đến chính là tôi, cậu sợ cái gì! Từ xưa đến giờ cũng chỉ có phạm nhân sợ cảnh sát, tôi chưa nghe cảnh sát sợ phạm nhân bao giờ!”
“…” La Đông Lỗi bất đắc dĩ nói, “Nhìn dáng vẻ của hắn thực sự rất dọa người, tôi sợ hắn có ý niệm không tốt với cô…”
“Sợ cái gì! Tôi hỏi cậu, anh ta có gì đáng sợ?” Dư Tễ Đan nói năng khí phách, “nếu anh ta dám có ý niệm không tốt với tôi, tôi sẽ dạy dỗ anh ta một trận!”
Wow! Dư Tễ Đan thật khí phách! Gương mặt La Đông Lỗi nháy mắt đổi ngay thành dáng vẻ nể phục.
Đương nhiên vẻ mặt nể phục của La Đông Lỗi lập tức rơi vào tầm mắt Lý Mính Hưu, miễn bàn là có bao nhiêu chói mắt.
Vừa lúc cơm chiều, quán BBQ chật như nêm cối, ngoài cửa thậm chí còn xếp một hàng dài.
Cũng may La Đông Lỗi đã đặt chỗ trước.
Nhưng khi cậu đang nhìn thấy vị trí của mình, trong nháy mắt, tâm đóng thành băng luôn rồi.
Đó là vị trí cạnh cửa sổ!
Vốn là vị trí tốt, nhưng hiện tại tình huống đặc thù…
Nhưng trừ bỏ chỗ này, trong tiệm không còn bàn nào trống.
Dư Tễ Đan không muốn lại làm phiền nhân viên phục vụ, càng không rảnh tìm quán khác ăn:
“Được, ngồi bàn này đi!”
La Đông Lỗi lần đầu tiên trong đời ăn thịt nướng… mà bị người ta dùng ánh mắt đầy địch ý giám thị.
Lý Mính Hưu không đi theo bọn họ vào quán BBQ, mà đứng dưới một tán cây ở ven đường.
Bộ quần áo đen cùng đêm tối hỗ trợ lẫn nhau.
Bên ngoài tiệm cơm treo rất nhiều đèn, nhuộm không gian trong vô vàn màu sắc, chiếu rọi trên gương mặt anh.
Lúc chân mày anh khẽ động, bóng đêm ảm đạm bỗng rực rỡ sắc màu…
Dư Tễ Đan làm bộ như không có việc gì, thậm chí còn hào phóng nướng giúp La Đông Lỗi mấy miếng thịt.
Nhưng kỳ thực cô vẫn đang trộm để mắt đến người bên ngoài…
Người ta bảo cái đẹp có thể thay cơm, nhưng người đàn ông kia lại khiến người ta khó có thể nuốt trôi cơm.
Không chỉ ảnh hưởng đến cô mà tất cả những người xung quanh đây cũng bị ảnh hưởng!
Mẹ nó, ai cũng nhìn anh, còn ăn thịt nướng cái nỗi gì!
Phía sau bàn cô có ba thiếu nữ, lại còn bông đùa:
“Trời ạ! Thật là đại soái ca nha! Độ phân giải màn hình điện thoại của mình không tốt, chụp không rõ lắm~~”
“Các cậu nhìn xem, có phải anh ấy đang nhìn tớ không? Hahaha…”
“Cậu đừng không biết xấu hổ như thế, hình như là đang đợi người nha”
“Không thể nào! Vì sao lại muốn đợi ở cửa, sao không vào ăn cùng nhau?”
Các bạn trẻ ríu rít bàn luận, âm thanh không dứt bên tai khiến cô chẳng còn muốn ăn nữa, giống như trước mặt cô chẳng có gì để ăn.
La Đông Lỗi thế nhưng vẫn rất