Có lẽ do ngủ đủ và không nằm mơ, ngày hôm sau khi thức dậy đã gần vào trưa, tâm trạng của Thẩm Nghi Du cũng không tệ như đêm qua nữa.
Ngày thứ hai ở đất nước S, Thẩm Nghi Du và bạn cùng nhau ghé vào hai nhà hàng khá ngon miệng, đi dạo phố, lượn lờ khắp nơi không mục đích, một ngày trước khi sinh nhật cứ thế trôi qua.
Sau khi ăn tối, bọn họ đến một quán bar nổi tiếng, tất cả mọi người đều đặc biệt hào hứng, chỉ mỗi Thẩm Nghi Du là mệt mỏi kiệt sức, một hụm rượu cũng không muốn đụng.
Tới gần 12 giờ đêm, Thẩm Nghi Du không chịu được nữa nên tự mình rời khỏi quán bar.
Cậu xuống thuê phòng, đi qua cửa cuốn, từ đại sảnh quán bar tới phòng khá xa, cậu một mình từ từ đi, qua hành lang có ánh đèn nhẹ nhàng, đi vào thang máy, ấn số tầng, nhìn chữ số không ngừng tăng lên.
Sinh nhật năm nay không có Lý Thù, không có bánh kem và lời chúc nhưng cậu cũng chẳng có cảm giác gì.
Tới được phòng thì đã hơn 12 giờ, Thẩm Nghi Du đặt điện thoại ở tủ đầu giường, điện thoại bỗng rung, màn hình bật sáng, người gọi tới là Lý Thù.
Thẩm Nghi Du giật mình, nhìn chằm chằm màn hình, cầm điện thoại lên ngắm hồi lâu. Lúc cậu định tiếp máy, hình như đối phương do chờ lâu quá nên tự ngắt.
Chưa đợi Thẩm Nghi Du nghĩ kỹ xem nên gọi lại không thì Lý Thù đã gọi tới lần nữa.
Thẩm Nghi Du ngập ngừng nhấc máy, để di động bên tai nhưng không nói gì.
“Thẩm Nghi Du.” Lý Thù gọi tên cậu, dùng giọng điệu và âm lượng giống thường ngày.
Thời gian chia tay không dài, vậy mà Thẩm Nghi Du cảm thấy dường như đã rất lâu rồi cậu chưa liên lạc vs Lý Thù, lâu tới mức lúc nhận điện thoại của Lý Thù cậu thấy thật xa lạ và bất an.
Cậu nghĩ Lý Thù không tốt tới mức sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu, nhưng cậu cũng không rõ nguyên nhân Lý Thù gọi điện, bèn lịch sự hỏi: “Có chuyện gì?”.
Lý Thù xác thực không chúc Thẩm Nghi Du sinh nhật vui vẻ, anh nói: “Đồ lần trước em làm mất, anh tìm thấy trong nhà ở San Francisco.”
Thẩm Nghi Du ngơ ngác, Lý Thù nói tiếp: “Một cái túi vải màu đỏ giống bùa hộ mệnh.”
“…” Thẩm Nghi Du biết Lý Thù đang nói tới vật gì, cậu nói: “Nó gọi là hà bao (1).”
(1) Hà bao là một phụ kiện truyền thống của dân tộc Trung Hoa. Người Trung Quốc thường đựng đồ vật vụn vặn trong túi nhỏ và mang theo bên mình. Nguồn: Baike
“Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.” Thẩm Nghi Du bổ sung.
Hà bao thêu chỉ đỏ này là năm Thẩm Nghi Du đi Anh học cấp ba, bà ngoại khâu cho cậu. Bên trong có bùa hộ mệnh mạ vàng hình Quan Thế Âm mà bà xin từ núi Phổ Đà (2). Khai giảng chưa được mấy tuần, bà ngoại đã qua đời vì tai nạn xe. Chính vào lúc đó, trên thế giới này đã không còn ai thực sự quan tâm và để ý tới cậu nữa.
(2) Núi Phổ Đà: Nguồn: Zing.vn
Phổ Đà Sơn hay Hải Thiên Phật Quốc, Nam Hải Thánh Cảnh là tên gọi của một hòn đảo nhỏ trên Biển Đông, tỉnh Chiết Giang. Cùng với Cửu Hoa Sơn, Nga My, Ngũ Đài Sơn, Phổ Đà Sơn được coi là Tứ đại danh sơn (bốn ngọn núi thiêng) của Phật giáo Trung Hoa.
Tương truyền, năm 858, cao tăng Tuệ Ngạc đi thỉnh bức tượng Quan Âm Bồ Tát từ núi Ngũ Đài về Nhật bằng tàu. Khi ông đi qua nơi này, trên mặt biển xuất hiện nhiều hoa sen khiến tàu không thể di chuyển. Cao tăng thầm hiểu Quan Âm không muốn sang Nhật Bản, liền chuyển bức tượng vào đảo, dựng ngôi chùa “Quan Âm Bất Kháng”.
Thẩm Nghi Du có thói quen mang theo hà bao trước khi ra khỏi nhà. Nửa đầu năm ngoái cậu đi tìm Lý Thù, lúc xuất phát vẫn thấy ở bên mình, lúc về thì chẳng tìm thấy nữa. Lúc đó, Thẩm Nghi Du ở xa bắt Lý Thù tìm rất lâu cũng không tìm được.
Cũng không rõ vì sao, sau khi chia tay nó lại xuất hiện.
Lý Thù khách sáo nói: “Không cần cảm ơn, nếu đã tìm thấy thì nên trả lại cho em.”
“Cần phải cảm ơn chứ.” Thẩm Nghi Du nắm chặt di động, ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn mũi giầy, hỏi Lý Thù: “Em qua chỗ anh lấy thế nào?”
Lý Thù im lặng rồi nói: “Anh để tài xế mang sang cho em, để ở tủ khoá được không?”
“Nếu có thể thì bây giờ anh ta mang sang luôn.” Lý Thù nói tiếp.
Thẩm Nghi Du ngơ ngác một lát, từ từ lắc lắc đầu, nhớ ra Lý Thù không nhìn được mới nói: “Không cần, em không ở nhà.”
Lý Thù dừng lại một lát, lập tức hỏi Thẩm Nghi Du: “Em đang ở đâu?”
“Cũng có thể để anh ta qua đón em.”
Thẩm Nghi Du lại nói không cần một lần nữa, bảo Lý Thù rằng: “Em và bạn bè đang ở bên ngoài.”
“Thẩm Nghi Du” giọng nói của Lý Thù hơi trầm xuống, nhưng không phải tức giận. Xưa nay Lý Thù chưa bao giờ tức giận với Thẩm Nghi Du, anh bảo Thẩm Nghi Du: “12 giờ đêm rồi, em còn chưa về nhà sao?”
Thẩm Nghi Du cảm thấy Lý Thù sắp giáo huấn cậu, nhưng sau đó thì nhịn xuống được, quả là hiếm thấy. Thẩm Nghi Du không chút rối rắm. Cậu chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện này trôi qua chậm chạp.
“Anh có thể để tài xế qua đón em.” Lý Thù tựa như không đợi được mà nói.
“Không cần” Thẩm Nghi Du từ chối: “Em và bạn ra ngoài du lịch.”
Cảm nhận được sự trầm mặc của Lý Thù ở đầu kia điện thoại, Thẩm Nghi Du đề ra một phương án: “Hay là thế này, để tài xế giữ giúp em mấy ngày, đợi khi em về thành phố S sẽ tìm anh ta lấy?… Anh gửi số điện thoại tài xế cho em đi.”
Lý Thù im lặng không lâu mới nói “Được.” Anh nói sẽ gửi số điện thoại tài xế cho Thẩm Nghi Du, sao đó nói “Tạm Biệt”.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm