Chương 10: Vân Khất Biện (1)
Phùng Thiên Lý không rõ rốt cuộc vừa rồi hai vị tướng quân nhà mình cùng Hàn Trấn tướng quân và Thị Độc Vân Quan ở trong điện thảo luận chuyện gì, sau khi đưa Hàn Trấn tướng quân đến nơi, Phùng Thiên Lý cũng không nán lại quá lâu, lập tức lui ra ngoài, chuyên tâm canh giữ cửa, đảm bảo không có vong linh nào có cơ hội lai vãng xung quanh gây rối. Thế nhưng lúc rời khỏi điện Thị Độc Vân Quan, Mã Diện nét mặt vẫn như cũ không hề biến hóa, trầm ổn nghiêm nghị, cư nhiên Ngưu Đầu so với khi đi vào không khác biệt bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn, không giống thường ngày châm chọc Phùng Thiên Lý, cứ vậy khoanh tay thẳng một đường đi lên, Mã Diện cũng không quản hắn, chậm rãi thả chậm cước bộ, ba người thong dong trở về điện Ngưu Mã nhưng không có ai lên tiếng nói câu nào, bầu không khí triệt để rơi vào trầm lặng.
Phùng Thiên Lý thức thời đi theo phía sau Ngưu Đầu Mã Diện, tiếng bước chân dẫm đạp lên mấy hòn đá trên đường cơ hồ cũng nghe rõ mồn một, Phùng Thiên Lý cảm thấy tình huống này rất không ổn, nếu cứ im lặng thế này mà đi tiếp nói không chừng cô cũng bị lôi kéo vào chiến tranh lạnh giữa hai vị tướng quân. Phùng Thiên che miệng nhè nhẹ ho, hỏi: "Tướng quân, chúng ta trở về điện sau đó không cần đi câu hồn nữa sao?"
Mã Diện không nhìn Phùng Thiên Lý, duy trì cước bộ đều đặn có quy luật, nhàn nhạt trả lời: "Liên Thu Uyển, ngươi cảm thấy công việc như vậy quá nhẹ nhàng sao?"
Phùng Thiên Lý không ngờ Mã Diện ngược lại hỏi một câu này, nhất thời kích động, lắc đầu lia lịa: "Không có. Tướng quân ngài nói xem, vong hồn người chết mỗi ngày chỉ hận không thể nhiều thêm, tuy rằng đã là quỷ dưới âm gian sẽ không biết mệt mỏi, nhưng mà phía trên cứ liên tục dồn dập thế này, đúng là có chút chịu không nổi."
Mã Diện khẽ mỉm cười, nói: "Ủy khuất ngươi rồi."
Ngưu Đầu đi tuốt đằng trước xì một tiếng, nói: "Mã Diện tướng quân đúng là anh minh, có thể nhìn thấy ủy khuất của tiểu quỷ quan trong điện mà thương cảm."
Phùng Thiên Lý cảm giác cơ mặt mình giật giật, không nhịn được nói: "Ngưu Đầu tướng quân, ta cảm thấy trong miệng có chút chua."
Ngưu Đầu dừng chân, cau mày nhìn Phùng Thiên Lý: "Chua? Ngươi còn lén ăn cái gì mới thấy chua?"
Phùng Thiên Lý ngã ngửa: "Tướng quân, ngài..."
Mã Diện chen vào giữa hai người bọn họ, dang ra hai tay chặn lại, ôn thanh nói: "Được rồi, hôm nay bận rộn, trở về điện tranh thủ nghỉ ngơi, đừng gây nhau nữa." Nói đoạn đưa mắt nhìn Ngưu Đầu còn đang giận dỗi, nét mặt như muốn cảnh báo đừng ai đến gần, y nâng một tay chạm lên bả vai hắn, nói: "Ta có chuyện muốn cùng ngươi nói."
Phùng Thiên Lý phản ứng rất nhanh nhạy, không cần nói mấy câu đã hiểu được đại ý, yên lặng vạch ra một hướng khác, một mình trở về điện Ngưu Mã.
Ngưu Đầu nghiễm nhiên vẫn còn ghi thù chuyện Mã Diện một lời cũng không nói với hắn mà âm thầm điều tra vụ việc của Triệu Vương Chân Quân, khoanh tay đứng một bên, nhướng nhướng mày nói: "Ngươi có chuyện gì?"
Mã Diện đối với bản tính này của Ngưu Đầu sớm đã thành quen, cười khổ: "Ngưu Đầu, ngươi đừng giận nữa... Ta vốn cũng muốn nói cho người biết, nhưng ở điện bận rộn, hơn nữa khi đó ta cũng không chắc chắn chuyện này có đúng với suy đoán của ta không."
Ngưu Đầu quay đầu, chằm chằm nhìn Mã Diện, trong mắt đều là tức giận nồng đậm, nói: "Ngươi muốn nói? Ngươi lẽ nào không tin tưởng ta, chỉ cần ngươi nói ta liền có thể giúp ngươi, chúng ta không phải là huynh đệ tốt trong mấy trăm nghìn năm qua sao. Kết quả ta so với Thị Độc Vân Quan còn biết muộn hơn, nực cười."
Một câu "Huynh đệ tốt" từ miệng Ngưu Đầu phát ra đặc biệt khí thế, Mã Diện hơi cúi đầu, dường như có điều gì suy nghĩ, rất nhanh đã ngẩng lên, nét cười trên mặt cũng theo đó biến mất, y lãnh đạm nói: "Huynh đệ tốt không nhất thiết chuyện gì cũng phải bộc bạch với đối phương. Ngưu Đầu, lần này là ta sai, nhưng ngươi cũng không thể trách ta, âm giới có quy tắc của âm giới, ta cũng có những quy tắc của mình."
Ngưu Đầu hừ mũi, mỉa mai nói: "Được, lời này là ngươi nói, quy tắc thì quy tắc, ta không quản." Dứt lời cũng không ngoảnh lại nhìn Mã Diện một lần đã thi pháp bay đi, mỗi khi hắn tức giận đều luôn như vậy, vô pháp cùng hắn nói lí lẽ, càng không thể khuyên can, lúc bình thường Mã Diện sẽ ở bên cạnh vuốt lông để hắn nguôi ngoai, nhưng lần này y chỉ có thể mặc kệ.
Ngày hôm sau Hàn Trấn tướng quân đúng hẹn cùng Võ Đoán đại quan đến trước điện Ngưu Mã. Phùng Thiên Lý vẫn còn ngái ngủ, đưa tay che miệng ngáp một cái, lật đà lật đật chạy ra ngoài mở cửa điện.
Hàn Trấn tướng quân lần thứ hai gặp Phùng Thiên Lý, cảm thấy tiểu quỷ quan này tác phong nhanh nhẹn, thái độ cũng cực kỳ tốt, rất biết cách nói chuyện, tương đối vừa mắt, Hàn Trấn chắp hai tay sau lưng, ngắm nghía quanh đại điện một lượt hỏi: "Nhị vị tướng quân nhà ngươi còn đang xử lý công việc?"
Phùng Thiên Lý gãi đầu, đảo mắt một vòng, niềm nở đáp: "Hàn Trấn tướng quân, Võ Đoán đại quan mời ngồi. Mã Diện tướng quân đúng là đang ở gian phong phê duyệt sổ sách, còn Ngưu Đầu tướng quân... Cả ngày hôm nay không thấy trong điện!"
Võ Đoán đại quan thoáng cau mày, hỏi: "Không thấy trong điện? Là lên dương gian câu hồn sao?"
Phùng Thiên Lý liếm liếm môi, suy nghĩ trong thoáng chốc nói: "Đúng a, Ngưu Đầu tướng quân đúng là lên dương gian câu hồn người chết!"
Võ Đoán ngờ vực: "Chẳng phải trước nay Ngưu Đầu Mã Diện song hành cùng nhau, lí nào lại chỉ có một mình hắn đi?"
Phùng Thiên Lý trong lòng kêu một tiếng hỏng rồi, chẳng lẽ lại nói tướng quân nhà mình cãi nhau, sau đó Ngưu Đầu tướng quân bỏ đi cả ngày không thấy bóng dáng, thật là làm khó cô. Phùng Thiên Lý nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng viện cớ đi chuẩn bị trà, sẵn tiện gọi Mã Diện đến hòng tránh thoát một kiếp đối đáp này.
Mã Diện vẫn là bộ dạng thường ngày, giáp phục chỉnh tề, tóc dài được cột lên cao, trên đầu đeo phù quan nghiêm chỉnh, y từ bên ngoài đi vào, hướng hai vị tướng quân hành lễ: "Hàn Trấn tướng quân, Võ Đoán đại quan. Thứ cho Mã Diện tiếp đón chậm trễ."
Hàn Trấn tướng quân khoát tay, nói: "Mã Diện tướng quân chớ khách khí."
Võ Đoán đại quan vươn tay lấy chén trà tử sa trên bàn, uống một hớp nhuận giọng, nói: "Trên đường đi ta đã nghe Hàn Trấn nói lại, quả thật đúng như vậy?"
Mã Diện gật đầu: "Như lời Hàn Trấn tướng quân nói, nếu thật bên trong có