Chương 17: Trong Hỉ Có Bi (1)
Lần đầu tiên Ngưu Đầu gặp Mã Diện, khi đó y một thân bạch y nhã nhặn, trên tay cầm một hộp trầm hương màu nâu sồng bóng loáng, bên ngoài được điêu khắc họa tiết vô cùng tinh xảo, phía trên là một đoạn chữ khắc nổi, nếu đưa tay sờ qua nhất định sẽ có cảm giác rất gồ ghề. Mã Diện hai tay ôm hộp trầm hương đứng ở đầu cầu Nại Hà, thanh y phiêu phiêu dương dương nhẹ bay trong gió, tóc của y rất dài, lúc này không được cột lên gọn gàng mà tùy tiện thả xuống, đợt gió lùa qua thích thú đùa bỡn trên những sợi tóc nhẹ tênh đen huyền của y, tham luyến thổi chúng bay lên toán loạn, cuối cùng lại luyến tiếc rời xa, từng sợi từng sợi một cứ vậy rơi trở về bả vai và tấm lưng miên man của Mã Diện, dưới sông Vong Xuyên huyết thủy cuồn cuộn, chúng quỷ không ngừng gào thét, nhưng lại không hề chói tai như thường lệ, ngược lại có cảm giác như chúng đang ca tụng một bậc quân vương nào đó vừa xuất hiện, Ngưu Đầu cơ hồ có thể cảm nhận niềm vui sướng ẩn đằng sau tiếng kêu "Àu àu" của bọn chúng.
Ngưu Đầu vén bức mành minh châu buông thõng trước cửa đình, trước mắt hắn hiện ra là bầu trời tối đen không có bất luận một ngôi sao sáng lấp lánh hay mặt trời chói lọi nào, chỉ có một màu đen u ám tựa như đáy vực sâu thẳm. Trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm ngát, Ngưu Đầu theo bản năng hít vào một hơi ngắn, mùi hương này rất đặc biệt, từ trước đến nay hắn chưa từng ngửi qua, khác biệt hoàn toàn với mùi tử thi thối rửa khiến người ta muốn nôn, loại mùi hương này gợi chút gì đó tươi mới, không nhiều cũng không ít, chỉ vừa đủ để cảm nhận. Ngưu Đầu nhẹ nhíu mày, lại buông bức mành ra, rút tay trở về, do dự nhìn Mạnh Bà đang chọn lựa dải lụa bên kia, trong đình Mạnh Bà thời điểm này chỉ có hắn và nàng, chúng quỷ tốt theo phụ giúp đều đã cáo lui về gian phòng của mình, Ngưu Đầu cũng không cần câu nệ, hắn tặc lưỡi một cái, nói: "Hay là thôi đi, ngươi đột nhiên bảo ta đi lên cầu Nại Hà làm gì, cũng không có việc cho ta ở đó..."
Mạnh Bà quay lưng lại với hắn, nàng ôm tay ngắm nghía những dải lụa đủ màu sắc treo trên giá trúc, lưỡng lự muốn lấy xuống một đoạn nhưng lại thôi. Nàng hơi xoay đầu nhìn hắn, thầm mắng hắn ngu ngốc, đánh nhau thì rất nhanh nhẹn, nhưng những chuyện thế này hắn lại cực kỳ mờ mịt, đến mức khiến người ta tức đến phun ra một búng máu mà chết, Mạnh Bà đi một vòng quanh người Ngưu Đầu, nheo mắt đánh giá trên dưới, sau đó thay hắn vén bức mành minh châu đỏ lừ lên cao, nói: "Đương nhiên có chuyện nên mới bảo ngươi đi, nhìn xem." Mạnh Bà hơi nghiêng mình sang một bên, để lộ một khoảng trống ở giữa vừa vặn với tầm mắt Ngưu Đầu, nói: "Ngoài kia không phải có người đang đợi ngươi sao?"
Ngưu Đầu khó hiểu, cũng len lách qua người Mạnh Bà, bước ra khỏi đình Mạnh Bà, đưa mắt nhìn theo hướng tay nàng đang chỉ, quả thực có người đang đứng ở đầu cầu, y xoay lưng về phía này nên không thể thấy rõ dung mạo, chỉ có thể quan sát được mỗi mảnh lưng gầy gò cô đơn, cảm tưởng sẽ tùy thời bị một cơn gió lớn thổi y bay mất. Ngưu Đầu bị ý nghĩ của chính mình chọc cho buồn cười, nói: "Đợi ta? Đó chẳng phải vong hồn sắp đầu thai chuyển sinh sao, huống hồ ta từ lúc nào có một bằng hữu như vậy?"
Mạnh Bà trợn mắt xem thường, cầm lên một cành hoa Bỉ Ngạn được xếp ngay ngắn trong bình ngọc, nàng vung vẩy cành hoa trong không khí, cẩn thận vén tóc ra sau tai rồi mới vắt Bỉ Ngạn hoa lên, nói: "Có quen biết hay không, ngươi tự mình đến nhìn xem, ta chỉ có thể khẳng định một điều, y đang đợi ngươi."
Ngưu Đầu ngờ vực: "Phải không." Trong kí ức của Ngưu Đầu, hắn chưa từng có một vị bằng hữu, sau khi nhận hình phạt của mình, hắn bị đày thành "Đầu Trâu", từ năm này qua năm khác chỉ đi lôi hồn phách người chết, sau đó dẫn về địa phủ báo danh, công việc tất bật khiến hắn mệt lừ thừ cả người, u minh rộng lớn như vậy, chúng quỷ đều có chức vụ riêng biệt, hiển nhiên sẽ không có chuyện hôm nay ta giúp ngươi một chút, ngày mai ngươi cũng đến giúp ta. Người chết mỗi ngày đều không thiếu, Ngưu Đầu hết chạy tới phía Tây xử lý, lại vội vàng trở về phương Bắc, thời gian nghỉ ngơi không thấy đâu, tuy rằng đã là quỷ sẽ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cùng một lúc đảm đương nhiều việc, tránh không khỏi có chút muốn than phiền.
Cũng chính vì Ngưu Đầu làm việc bất kể ngày đêm, bận rộn liên miên cho nên bằng hữu của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí là không có. Thỉnh thoảng hắn sẽ đến Đường Hoàng Tuyền tìm vài tên tiểu quỷ lang bạc đấu vài quyền, kết quả bọn chúng tiếp một hai chiêu đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chúng tiểu quỷ bỏ chạy cũng rất nhanh, Ngưu Đầu muốn bắt trở về cũng không có cách, vì vậy hắn tìm phương thức giải tỏa mới, trực tiếp phá trụi cả đồng hoa Bỉ Ngạn, càng phá thì càng hăng hái, vì vậy ngày nào cũng đều nhìn thấy một vị tướng quân hóa thành bộ dạng đầu trâu thân người điên cuồng vung pháp khí càn quét thảm hoa đỏ rực.
Mạnh Bà lần nữa quay vào trong đình, cầm ra hai đoạn dải lụa dài, một bên là màu trắng, một bên là màu đen, nàng giơ đến trước mặt Ngưu Đầu, nói: "Ngươi chọn một cái đi."
Ngưu Đầu nhìn dải lụa trên tay nàng, hồ nghi hỏi: "Để làm gì?"
Mạnh Bà thật tức muốn chết, muốn ngay lập tức đánh chết hắn luôn để khỏi phải dăm ba hôm lại nổi điên một lần, nàng vẫn giữ nguyên hai cánh tay đang đưa ra, kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là để ngươi mang tới cho y, ngươi không tự nhìn xem y không có cả dây búi tóc. Nếu ngươi còn tiếp tục hỏi thì sẽ chuyển sang dùng nó siết cổ ngươi treo lên."
Ngưu Đầu lộ ra biểu tình khác lạ, tùy tiện chọn đại một cái, cư nhiên lại là màu đen, không rõ thế nào nhưng bất tri bất giác trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một mỹ nam tử thân vận bạch y thanh thuần lặng lẽ đứng ở đầu cầu, làn da nhợt nhạt trắng đến dọa người, nếu so ra có khi còn trắng hơn cả y phục của y, Ngưu Đầu cảm thấy tuy rằng y từ trên xuống dưới tổng thể đều thuần một màu trắng, thế nhưng hắn nghĩ y có lẽ sẽ phù hợp với màu đen, vì vậy hắn chọn dải lụa này cũng không hẳn là tùy hứng: "Cái này đi, nhưng y rốt cuộc là Quỷ Thần nơi nào? Đối với ta có quan hệ gì?"
Mạnh Bà thu hồi dải lụa trắng, không mặn không nhạt nói: "Chẳng phải đã nói ngươi tự mình đến đó sao. Mau đi đi, ta còn có việc phải làm." Nói rồi nàng xua tay với hắn, sau đó xoay người rời khỏi đình, đi về hướng Đường Hoàng Tuyền âm u tịch mịch.
Ngưu Đầu cầm dải lụa trong tay, không tiếng động đi về phía người nọ, lúc hắn có ý định mở miệng gọi y, người nọ đã nhanh hơn một khắc nói: "Ngưu Đầu tướng quân."
Người nọ xoay cả người lại đứng đối diện với hắn, thuần thục cúi người hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng tựa nước chảy mây trôi, dung mạo thanh tú dễ nhìn, chân mày đen dày rậm đặc biệt nổi bật so với màu da trắng nhợt của y, hai bên gò má cao gầy nhưng không