Chương 2: Vong Xuyên Hà, Nghìn Năm Đợi Người (2)
Vong hồn Quách Thiên Hạo được dẫn đến trước cửa Quỷ Môn quan, mười sáu vị Quỷ lớn mặt mày hung tợn, giáp sắt ngàn cân khoác trên người, dáng dấp hiên ngang cao lớn, bước đi oai nghiêm hùng dũng, tay cầm binh khí uy phong lẫm liệt. Mã Diện từ xa đã trông thấy, vội tiến lên phía trước, cung kính hướng mười sáu vị Quỷ quan hành lễ: "Mã Diện bái kiến chư vị tướng quân."
Mười sáu vị Quỷ quan đồng loạt nhìn về phía Mã Diện, vẻ mặt đã có chút hòa hoãn, một vị Quỷ quan đứng gần với y nhất, Cửu Quan tướng quân phất tay, hào sảng nói: "Mã Diện tướng quân không nên khách khí." Chỉ tay về phía Quách Thiên Hạo, phút chốc biểu tình đã khôi phục như ban đầu, đầu mày chau chặt, cặp mắt trắng dã trợn trạo nhìn chòng chọc vong hồn: "Ngưu Đầu tướng quân cảm phiền để hắn tiến tới, muốn qua cửa Quỷ Môn quan phải trải qua tra xét, đưa ra lộ dẫn mới có thể thông đến âm giới."
Ngưu Đầu vốn đã bực bội trong lòng, đối với Quách Thiên Hạo cả gan bỏ trốn không chút kiêng kỵ, lạnh lẽo liếc nhìn hắn, thi phép trong nháy mắt vong hồn Quách Thiên Hạo đã ở chính giữa mười sáu vị Quỷ quan.
Mã Diện cũng lui về sau, đứng bên cạnh Ngưu Đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi so đo với hắn làm gì, còn tức giận đến như vậy."
Ngưu Đầu chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt nhợt nhạt của Mã Diện, lúc này mặt nạ đã được tháo xuống, dáng vẻ thật sự của y cũng lộ ra, mi thanh mục tú, có thể thấy là một nam nhân dung mạo xuất chúng, bất quá làn da lại trắng xanh không có huyết sắc, đôi mắt độc một màu đen tựa vực sâu thăm thẳm, không thể nhìn ra bất luận điều gì, thân hình cao gầy trông qua có phần yếu đuối, thế nhưng sức lực không giống như vẻ bề ngoài của y, mỗi lần vung lên đại đao Trường Phong có thể đánh cùng một lúc mấy trăm vong linh khiến chúng gượng dậy không nổi.
"Mấy hôm nay lên dương giới lôi hồn không có kẻ nào càn quấy, hắn ta cư nhiên không coi chúng ta ra gì." Ngưu Đầu càng nói càng không dằn được tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền chỉ hận không có chỗ phát tiết.
Mã Diện đã quen với tính khí nóng nảy động tí là nổi xung của Ngưu Đầu, đạm thanh nói: "Vong hồn trên đường bỏ trốn cũng không hiếm lạ, huống hồ hắn cuối cùng vẫn thành thật đi theo chúng ta."
Ngưu Đầu hừ một tiếng, đến trước mặt Mã Diện, khoanh tay nói: "Ngươi bình thản như thế, nếu Đại Phán Quan biết được thì đây là lần thứ mười trong tháng chúng ta để vong hồn bỏ trốn rồi, mặc dù đều bắt lại được nhưng không tránh khỏi bị trừ hết lương thưởng." [1]
[1] Lương thưởng: Ở dưới âm phủ cũng giống như dương gian, vong linh ở nơi này và ác quỷ đều sử dụng tiền âm phủ mua bán trao đổi giống hệt con người. Ý của Ngưu Đầu ở đây là ổng đi làm nhiệm vụ dẫn hồn cũng được Diêm La Vương cấp lương mỗi tháng.
Mã Diện lắc đầu nhìn hắn: "Nếu không ngươi nói ta nên làm sao mới phải, vong hồn có thể bỏ trốn quả thực là do chúng ta sơ suất, trách nhiệm hiển nhiên là do ta và ngươi gánh."
Ngưu Đầu không phục, nói: "Đợi đến điện của Đại Phán Quan ta sẽ đứng ra nói vài lời, lúc đó ngươi chỉ cần phụ họa là được. Tháng vừa rồi bởi vì câu nhầm hồn phách, chẳng những không thể nhận lương mà còn bị phạt thêm, chỉ trách hai kẻ đó tên quá giống nhau, sanh thần bát tự cũng không sai biệt."
Mã Diện thở ra một hơi, muốn nói tiếp nhưng Cửu Quan tướng quân đã lên tiếng trước: "Xem ra Ngưu Đầu tướng quân phải thất vọng rồi, kẻ này không cần đến điện Đại Phán Quan, có thể thông qua, trực tiếp đến cầu Nại Hà." Cửu Quan tướng quân hóa ra một quyển trục dài, chuyển giao cho Mã Diện.
Mã Diện tiếp nhận quyển trục được đưa tới, cẩn thận cất vào trong tay áo, nói: "Đa tạ tướng quân."
Ngưu Đầu trợn trừng mắt, đi theo hỏi Cửu Quan tướng quân: "Ngươi nói thật không? Lí nào lại không cần đưa hắn đến điện của Đại Phán Quan, không cần xét xử?"
Cửu Quan tướng quân bước đi song song với hắn, bất quá vẫn cao hơn hắn một chút, nghe hắn dò hỏi thì bật cười, có điều ngũ quan của Cửu Quan vốn dĩ đã có chút dọa người, chân mày dày rậm nhếch lên nhếch xuống từng đợt, lúc bình thường nhìn ngài đã đáng sợ, hiện tại cười lên ngược lại không thấy giảm bớt bao nhiêu khí tức kinh dọa, càng khiến người ta cảm thấy hãi hùng.
"Ngưu Đầu tướng quân tự mình nhìn xem, trên đầu hắn là gì."
Ngưu Đầu khó hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng tay Cửu Quan tướng quân, kẻ đang đứng đó nghiễm nhiên là Quách Thiên Hạo, tra khảo đã xong, lúc này hắn đang ở trước cửa Quỷ Môn quan chờ đi qua. Ngưu Đầu nhíu mày, trên đầu hắn vậy mà có vầng sáng vàng.
Xét xử ở âm gian không có quy định hay pháp luật gì cụ thể như ở dương gian, chỉ căn cứ vào tình huống vụ án mà phán quyết, tự có thể nắm bắt được then chốt của vụ án, hoàn toàn không cần cân nhắc, xưa nay chưa từng xét sai tội trạng của bất kỳ vong linh nào. Điều mấu chốt hơn là người thiện hay ác thì quỷ thần đều có thể phán đoán bằng cách nhìn vầng sáng trên đỉnh đầu là đỏ, trắng, vàng hay đen. Nếu vầng sáng trên đỉnh đầu là màu đỏ, trắng hay vàng thì đó là người tâm tính lương thiện, có thể trực tiếp đến cầu Nại Hà uống canh Quên Lãng, đầu thai chuyển sinh. Nếu vầng sáng màu đen thì đó là người phẩm hạnh xấu xa, gian ác, sẽ phải đưa đến Thập Điện Diêm La xét xử, còn về phần đánh giá tội nặng hay nhẹ thì phải xem động cơ phạm tội và kết quả xảy ra, lúc đó sẽ quyết định vong linh bị đày đến ải nào chịu khổ hình. Mọi hành vi tư tưởng của con người thì quỷ thần chỉ nhìn một cái là biết rõ, đều ghi chép lại không bỏ sót, bởi vì quỷ thần có thể trông thấy những thứ mà người trần không thấy, nghe thấy những âm thanh mà người trần không thể nghe, do đó phán quyết ở dưới âm gian sẽ không có sai lầm.
Ngưu Đầu Mã Diện dẫn vong hồn Quách Thiên Hạo qua cửa Quỷ Môn quan, cả hai đồng thời hành lễ với mười sáu vị Quỷ quan trấn giữ nơi đây: "Ngưu Đầu Mã Diện đi trước một bước, cảm tạ các vị tướng quân."
Mười sáu vị Quỷ quan ôm quyền trước mặt, đáp lại Ngưu Đầu Mã Diện: "Nhị vị tướng quân một đường thuận lợi."
Sau khi qua Quỷ Môn quan liền nhìn thấy Đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng, hai bên đường hoa Bỉ Ngạn nở rộ đỏ rực cả một vùng.
"Bỉ Ngạn hoa hoa nở không thấy lá
Sông Vong Vuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố Nhân cười chặt đứt một hồi duyên."
Bỉ Ngạn nở hoa không thấy lá xanh, hoa tàn lá lại đâm, gần nhau trong gang tấc nhưng chẳng bao giờ gặp được nhau.
Ngưu Đầu Mã Diện dẫn đầu bước đi, theo phía sau là Quách Thiên Hạo im lặng không nói một lời, đầu vẫn luôn gục xuống thấp, có vẻ rất thống khổ bi thương.
Con người sau khi chết, qua cửa Quỷ Môn quan thì biến thành quỷ, vốn dĩ sẽ không còn biết đau thương, thế nhưng đối với những người lúc chết trong tâm vẫn còn quyến luyến người thân nơi trần thế thì khi hóa thành quỷ sẽ chịu thống khổ vô vàn, tâm can dằn vặt không nguôi. Quách Thiên Hạo nghiễm nhiên ở trong hoàn cảnh đó, dương thọ đã tận, chết là điều không thể bàn cãi, nhưng Quách Thiên Hạo đối với cõi trần còn mang nặng tình cảm, hiện tại thành quỷ nỗi niềm lưu luyến, nhớ nhung cứ thế hành hạ hắn.
Ngưu Đầu khoanh tay, vẻ mặt đã dịu đi đôi chút, nhìn về phía trước tối đen như mực, chỉ có những đóa hoa Bỉ Ngạn chiếu rọi con đường bọn họ đang đi, nói: "Mã Diện, ta thấy vẫn nên đến điện Đại Phán Quan trình bày một lần xem sao."
Mã Diện đi ngay bên trái Ngưu Đầu, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xuống ven đường, hoa Bỉ Ngạn như cảm nhận được, khẽ đung đưa, Mã Diện hơi mỉm cười: "Ngươi cần mua thứ