Đường Y chạm một cánh tay lên người Phong Sính, kiên trì nói: "Hãy để tôi đi, tôi còn phải bắt taxi."
"Tôi cho người đưa cô về."
"Không cần, không cần." Đường Ý vội cự tuyệt: "Ở đây taxi cũng nhiều"
Phong sính thuận thế ôm lấy hông cô: "Bạn trai cô có thể cho cô cái gì? Tiền? Quyền? Không có những thứ đó, cái gọi là tình yêu cùng chỉ là vô nghĩa."
"Anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn."
Khóe miệng Phong Sính vẽ ra một đường cong lạnh lùng: "Cảm giác an toàn? Cô thích như vậy sao? Lưng đeo mấy chục vạn nợ bên ngoài, lại thêm một cái công ty không thể sinh lợi nhuận, còn muốn bạn gái mình quỳ gối trước mặt nam nhân khác, khẩu vị của cô quả thật rất độc đáo."
Đường Ý không nói, người khơi mào điều này còn không phải anh ta sao?
Phong Sính thấy cô đứng đờ người, vỗ vỗ lưng cô nói: "Đi thôi."
Cô như được ân xá liền đứng dậy, cầm đồ đạc của mình bước nhanh ra ngoài.
Phong Sính giơ tay lên, lòng bàn tay trắng mịn màng chạm vào khiến người anh căng lên, khẽ thả lỏng hơi thở, anh không chờ nổi mấy ngày, nhất định phải đem cô đặt dưới thân.
Đường Ý chạy vội đến bệnh viện, Phong Triển Niên đã đi trước, Đường Duệ còn chờ ngoài phòng bệnh.
Nhìn thấy bóng Đường Ý vừa chạy đến, cô vội đứng dậy.
"Đường Đường."
"Chị, người đâu?"
"Ở bên trong, vẫn đang kiểm tra."
Đường Ý cầm lấy nắm cửa thì bị Đường Duệ ngăn lại: "Đường Đường, đợi lát nữa hãy vào."
"Anh ấy bị thương rất nặng ư?"
Đường Duệ khéo cô ngồi xuống: "Sao vậy? Thực sự là Phong Sính làm?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Triển Niên rất tức giận, nói tám phần là do Phong Sính làm chuyện vô liêm sỉ."
Đường Ý cúi đầu: "Không phải, em cũng không biết là ai."
"Đường Đường, tiền thuốc men em không phải lo lắng, Triển Niên đã lo liệu ..."
"Chị..." Đường Ý thật sự nhịn không được, ngắt lời cô: "Chị đang chìm trong tình yêu, chỉ trùng hợp đối phương là người có tiền thôi. Chị không cần dè dặt từng chút sao? Phong Sính chính là người điên, anh ta cắn em, em bỏ không ra, cũng không có người giúp, em trốn xa anh còn không được sao?"
"Thật sự là anh ta?" Đường Duệ lộ vẻ mặt giật mình khó tin, tức giận đứng lên. "Chị tìm Triển Niên."
Đường Ý kéo tay cô lại: "Việc này mà bị Phong Sính biết, khác nào em tự tìm đường chết, chị, không ai quản được anh ta đâu..."
"Anh ta tại sao lại làm vậy? Không đồng ý chuyện chị với Triển Niên cũng đâu cần liên lụy đến em."
"Chị đừng quan tâm, chị càng quan tâm, anh ta càng hăng say, em về sau tránh anh ta là được, chắc chỉ bởi anh ta nhất thời có hứng thú..."
Đường Duệ không nghĩ tới, Đường Ý lại chịu nhiều ủy khuất như vậy.
"Còn năm mươi vạn kia thì sao ?"
Cửa phòng bệnh mở ra, Đường Ý nhanh chóng đi đến: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Bị thương ở cổ, không có thương tổn gân cốt, nhưng bầm tím diện tích khá lớn, vẫn nên báo cảnh sát đi."
Chóp mũi Đường Ý chua chua, đẩy cửa đi vào, vết thương ngoài da của Tiêu Đằng đã được xử lí, mặt sưng lên, cô miễn cưỡng cười tiến lên.
"Đường Đường." Tiêu Đằng nhìn thấy cô, kích động đứng lên
Cô đè vai anh: "Đã bị thương đến như vậy, mau nằm xuống."
Đường Ý ngồi xuống mép giường, Đường Duệ cũng theo vào, mặt Tiêu Đằng khẽ thay đổi: "Chị em nói em không có việc gì, anh mới an tâm."
Đường Ý nắm lấy ngón tay của mình: "Chị, chị mau về đi, em ở lại là được rồi."
"Được rồi, em chăm sóc cho Tiêu Đằng đi."
"Vâng."
Đường Duệ rời đi không bao lâu, Viên Viện cũng tới: "Công ty bên kia có cử người phụ trách đến xử lý, thu dọn sạch sẽ, còn đưa thêm nhân công và công cụ mới."
"Vậy là tốt rồi." Đường Ý đáp.
Viên Viện nhìn cô, lo lắng mở miệng: "Đường Đường, cậu làm thế nào để Phong Sính chịu bỏ qua vậy?"
Mắt Tiêu Đằng hiện tia u ám: "Là em liên lạc cho chị sao?"
Cô nói không trôi chảy: " Khi em đuổi đến Diễm Khuynh thì nhận được điện thoại của chị ấy, anh rể nói em nên đề phòng, nếu may mắn..."
"Thật sự là may mắn." Viên Viện đứng cuối giường. "Đám người kia vô cùng tàn ác, không biêt sau này có được bình yên không"
Tiêu Đằng nhìn Đường Ý, anh đưa ta kéo cô lại, nắm thật chặt, chợt nghe Đường Ý hét lên.
Chỉ là cô phản ứng theo bản năng, Tiêu Đằng giữ lấy cổ tay cô, thấy rõ ràng ngón cái đang sưng lên: "Tại sao lại như vậy?"
Đây rõ ràng là dấu cắn, vết máu đều đã khô, Tiêu Đằng kéo cô đến gần xem xét, liếc mắt liền phát hiện ở trên cổ cũng có vết cắn, sắc mặt anh bỗng thay đổi, mỗi đường nét đều căng lên: "Là anh ta sao?"
Đường Ý không thể giấu diếm, muốn rút tay về: "Anh ta chỉ cắn em hai cái, không làm những chuyện khác."
"Anh ta không phải người?" Trong mắt Viên Viện chứa đau đớn: "Sao lại không rửa sạch, nhiễm trùng làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Đường Ý rút tay ra, cảm giác cổ tay bị Tiêu Đằng nắm thật sự đau, lúc này anh mới hoàn hồn. "Nhanh đi băng bó, bảo y tá băng thuốc."
Đường Ý nghe vậy, gật gật đầu, bầu không khí đang trầm xuống, cô tạm thời rời đi cũng tốt
Viên Viên tiến lên, vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, để mình chăm sóc cậu."
"Ừ."
Cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài, ngồi trong phòng cứu thương, y tá kéo tay cô qua.
"Cắn thành như vậy. . . . . ."
Y tá ngẩng đầu nhìn Đường Ý.
"Nếu bị bạo lực, tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát."
"Y tá, cô xem tôi có cần tiêm vắc-xin phòng chó dại không?"
"Tốt nhất là nên."
Đường Ý rất khâm phục bản thân, lúc này còn có thể cười. Cô cảm thấy việc đem Phong Sính ra so sánh với chó, nếu để Phong đại thiếu biết được, phỏng chừng sẽ lại tìm chuyện gây sự với cô
"Ra tay nặng như vậy, thiếu chút nữa sẽ ảnh hưởng đến xương cốt."
Đường Ý nhìn y tá sát trùng cho mình, cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, miệng vết thương nơi cổ họng cũng rất sâu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn
Trước giường bệnh, Viên Viện lấy một quả táo từ trong túi: "Cho anh một trái."
Tiêu Đằng dựa vào đầu giường, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng không di chuyển.
"Đừng như vậy, hiện tại chăm sóc thân thể tốt vẫn quan trọng hơn." Cô ngước mắt nhìn, không dừng động tác: "Xem như chúng ta xui xẻo, sau này không cần phải sợ? Nói thật, em cũng không để ý đến phương diện này cho lắm, chỉ cần có chị của Đường Ý, họ Phong kia nhất định sẽ phải bớt phóng túng tùy hứng."
Tiêu Đằng cuối cùng cũng có phản ứng: "Việc chị của cô ấy liên quan đến việc này, cũng không phải lần đầu tiên."
Viên Viên dừng lại động tác trong tay: "Tiêu Đằng, lần chúng ta đi đến khách sạn đón Đường Đường, việc Phong Sính đã theo dõi cô ấy, anh còn nhớ sao?"
Tiêu Đằng sao có thể quên, anh kéo cao chăn, Viên Viên lộ ra ánh mắt lo lắng: "Cũng sợ sự tình không đơn giản như vậy, nếu năm mươi vạn thật sự mất đi cũng không tiếc, nhưng lần này công ty thất bại lại rất vô duyên vô cớ."
"Sợ nhất vẫn là Đường Đường gặp chuyện không may." Tiêu Đằng nghĩ đến hai dấu răng kia, vô cùng đau lòng, nhưng bản thân anh hiện giờ sao có thể làm đối thủ của Phong Sính?
Đường Ý trở lại phòng bệnh, ngón tay đã được băng bó, Viên Viên muốn về công ty, cũng không ở lại mà về trước.
Tiêu Đằng nằm viện vài ngày, lo lắng chuyện công ty, liền xuất viện.
Ai cũng không nhắc lại chuyện hôm đó, ngoài Đường Ý bị