Đường Ý cười lạnh. "Hay anh thử suy nghĩ một chút, xem làm thế nào để không biến thành heo quay đi".
Căn phòng bên trong cháy lớn, Đường Ý tựa lưng vào lan can, nhìn chăm chú không chớp, trong mắt lấp lánh ánh sáng khiến cả người cô tựa như rất giả tạo lạnh lùng.
Phong Sính dán mắt vào gương mặt cô, đáy mắt hiện lên một tia lửa, cô quay đầu, bốn mắt chạm vào nhau, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh tại nơi này.
Bên dưới, tiếng người giúp việc hét chói tai vang lên "Cháy rồi, cháy rồi ..."
Khói trắng xuyên qua cửa sổ sát đất tỏa ra ngoài, Đường Ý bịt miệng mũi, cố không ho khan, xem ra Phong Sính có thể bị xông thành thịt rồi.
Cô quay lưng, sức nóng đánh thẳng vào lưng, quản gia rất nhanh từ lầu dưới chạy tới "Mau, dập lửa đi".
Đường Ý không ngăn được ho khan "Phong Sính, khụ khụ, lửa lớn như vậy, đốt chết anh ở đây thật tốt".
"Tôi chết, em cũng đừng hòng sống sót mà rời đi".
"Có quan hệ gì, thấy anh chết, tôi cũng có thể an tâm nhắm mắt".
Phong Sính tức giận chửi thề, nghĩ tới mình thường ngày là người bình tĩnh tao nhã như vậy, chuyện hôm nay thật sự khiến anh đau đầu rồi.
Ánh mắt Đường Ý nhìn về phía xa xăm, con kiến hôi còn tham sống sợ chết nói chi đến con người. Cô còn chưa sống đủ, cô còn nhiều hy vọng có thể bước ra cánh cửa lớn này "Nếu không muốn cả ngôi biệt thự này bị thiêu rụi, anh nên kêu cứu đi".
"Tâm tư của em, sự thông minh sắc sảo của em đi đâu rồi, hay vẫn luôn ngu ngốc không ai bằng?" Gương mặt Phong Sính không chút hoang mang, quản gia dưới lầu đã rời đi. Không bao lâu sau, đèn trên trần nhà bỗng sáng lên, ngay sau đó vòi hoa sen ào ào đổ nước xuống.
Hai tay Phong Sính vòng trước ngực "Đây vốn là cảm ứng tự động, nhưng tôi có thể cảm giác trong phòng xảy ra chuyện gì? Nó thay đổi vận hành bằng tay. Dì nhỏ, em vẫn muốn ăn heo quay sao? Trước mắt em nên lo lắng xem mình có bị rán thành bánh bao chiên không đi".
Đường Ý nghe vậy, đưa tay che miệng lại, khó chịu nôn ra một trận.
Phong Sính kéo cô ôm vào lòng "Chỉ mới có mấy buổi tối thôi, tôi đã quá mãnh liệt sao?"
Một cây thang dài đưa lên lầu hai, Phong Sính nghe thấy tiếng động, buông tay ra, Đường Ý sau khi nhìn thấy, hai mắt sáng lên, cô đẩy Phong Sính ra "Tôi muốn đi xuống!"
"Em muốn cũng phải làm cho rõ, ở đây mỗi đồ vật đều là của tôi, muốn dùng trước tiên phải học nói lời tốt đẹp như thế nào".
Đường Ý không ngó đến phản ứng của anh, cô bò lên lan can, về điểm này Phong Sính vẫn giữ phong độ, đợi Đường Ý leo xuống lầu dưới, anh mới theo sau.
Hai chân vừa chạm tới mặt đất, nghiêng đầu một cái, Đường Ý liền bỏ chạy.
Anh không nhanh không chậm đứng nguyên tại chỗ, cửa sắt phía trước chưa chắc cô đã leo qua được, quản gia trở lại sân, đưa điện thoại di động cho Phong Sính.
Phong Sính nhìn thấy số người gọi, đưa đến bên tai "Alo!"
"Phong thiếu, hôm qua Đường tiểu thư đã đi ra ngoài, hơn nữa lúc này vẫn chưa trở về".
"Tốt"
Phong Sính khoanh tay đứng đó "Đi nói cho cô ấy biết, tôi để cô ấy đi, cũng chuẩn bị quần áo cho cô ấy".
"Vâng"
Quản gia chuyển lời của Phong Sính nói với Đường Ý, cô tất nhiên không tin, nhưng biết không chạy thoát, chỉ có thể theo quản gia trở vào.
Phong Sính ngồi trong phong khách, Đường Ý mắt nhìn bốn phía, Phong Sính không ngẩng đầu lên nói "Em làm hỏng chuyện ký hợp đồng tốt đẹp của tôi..."
Cô lập tức lui về phía sau, khó khăn lắm mới rời khỏi căn phòng đó, cô không muốn lại đưa bản thân xuống địa ngục.
Phong Sính nhấc chân "Tôi không có nhiều thời gian, còn phải đến công ty, đợi một chút sẽ có người đưa quần áo tới, em cùng tôi đến đó, nói xong mấy câu tôi sẽ thả em đi".
Đường Ý nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đánh bạo ngồi xuống đối điện với Phong Sính.
"Em ở cùng tôi sáu đêm đúng không?"
Mặt Đường Ý tối lại, mỗi một đêm đều là sự sỉ nhục cùng thống khổ nhưng Phong Sính không chút lưu tâm, vết sẹo bị bóc trần có đau đến thế nào cũng không phải của anh.
Trên bàn trà đặt lên cây bút cùng một xấp chi phiếu.
Phong Sính lẩm bẩm trong miệng "Mỗi đêm một vạn, em cũng không thiệt thòi nhỉ?"
Mặt Đường Ý cứng ngắn như tượng, bất động ngồi đó.
Thật ra, từ trước đến giờ Phong Sính đối với phụ nữ luôn hào phóng, chưa bao giờ ra giá thấp như vậy, anh cầm bút ghi lên chi phiếu "Ba tôi đối với chị em cũng không khác biệt, đoán chừng một đêm không quá một vạn, còn cho trang sức đủ xài cả đời. Dù sao em cũng là em gái, giá tiền không thể cao hơn được đúng không?"
Đường Ý không thể nhịn được nữa "Không cần đâu, đợi tôi rời khỏi đây đi kiếm tiền, sẽ cho anh sáu vạn".
Phong Sính nhướng lông mày, liếc xéo cô "Trả học phí tôi dạy em sao?"
"Không, là chi phí anh tận tâm tận lực vất vả hầu hạ tôi".
Phong Sính cũng không hề tức giận "Miệng lưỡi em thật đúng là không thành thật, dì nhỏ, lần này tôi có ý tốt thả em về, cho tiền em lại không cần, em làm thế nào tìm lại công đạo? Bị chơi vô ích sao?"
Xem như bị chó điên cắn mấy miếng đi.
Trong lòng Đường Ý tĩnh lặng, cô nói "Tôi chỉ muốn rời khỏi đây".
"Để em như vậy ra ngoài sao? Yên tâm, tôi nói lời giữ lời".
Đường Ý nghe vậy, dứt khoát nói một lần rõ ràng "Sau này, anh đừng dây dưa với tôi nữa, cho dù tình cờ gặp nhau cứ xem như người xa lạ".
"Em là dì nhỏ của tôi, sao lại là người xa lạ được?"
Đường Ý đặt hai tay trên đầu gối "Tôi và chị tôi vẫn quan hệ bình thường, nhưng chuyện của chị ấy với Phong gia các người, tôi tuyệt đối không can dự."
Phong Sính nhếch miệng cười, không biết là nụ cười thật lòng hay châm biếm "Em không cần chi phiếu thật sao?"
Nếu cô nhận, chẳng khách nào chính là bán mình.
Phong Sính ký tên, kéo xuống một tờ bỏ lại trên bàn "Tùy em, có lấy hay không em cứ tự xem xét".
Nói xong, liền bước lên lầu thay quần áo.
Sau đó, người giúp việc cầm túi y phục bước vào, Đường Ý vội vàng thay nhanh.
Đi tới cổng sắt, trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, nhưng bảo vệ ở đây nhìn thấy cô liền mở cửa ra.
Cánh cổng hai bên từ từ mở rộng, cổ họng Đường Ý khẽ biến, loại tâm tình này, giống như từ trại giam bước ra, bản thân bị nhốt đã lâu nay lại được trở lại với tự do.
Đường Ý bước nhanh ra ngoài, đôi chân đi trên đường cái, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô không quay đầu lại bởi không muốn lại quay trở về đó.
Nước mắt vô thức chảy xuống, Đường Ý ngẩng đầu nhìn lên trời, cô nghĩ, sáu ngày này, cả đời cô cũng không thể quên được.
Rất hận, rất đau, lại rất tuyệt vọng.
Đờ đẫn trở lại phòng trọ, Đường Ý trả tiền taxi, sau đó buồn bã nằm trên giường, không bao giờ muốn... nhớ tới nữa.
Bạn cùng phòng lo lắng không yên "Đường Đường, cậu rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tiêu Đằng tìm cậu đến điên rồi, ngày nào cũng gọi điện cho tớ."
Đường Ý không lên tiếng, nằm co rúc trong chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Bạn cùng phòng bước ra ngoài, việc đầu tiên là gọi cho Tiêu Đằng.
Đường Ý chẳng thể ngủ được nhưng cô cũng không muốn gặp ai cả.
Không lâu sau Tiêu Đằng liền chạy tới, bước vào phòng, thấy giữa giường có người đang nằm, mặc kệ như thế nào, trái tim anh cuối cùng cũng lắng xuống.
Anh chậm rãi bước đến, ngồi bên mép giường, Đường Ý cảm nhận được nó lõm xuống, Tiêu Đằng ôm chặt lấy cô "Đường Đường."
Nghe được tiếng gọi này, Đường Ý không ngăn được nước mắt rơi xuống, Tiêu Đằng muốn vén