Đường Ý chạy được một lúc mới quay đầu nhìn lại nơi xảy ra chuyện.
Đường Ý hoàn toàn nhẹ nhõm, cô có thể kết luận Phong Sính chắc chắn không nhận ra cô, nếu không anh sẽ nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác.
Mọi người vây chặt bên xe thể thao, một lát sau, xe cứu thương đã đến.
Những người đua xe cùng Phong Sính đều đã biến mất.
Đường Ý sải bước về phía trước, lúc này chân cô vẫn mềm nhũn, cũng không phải vì lo lắng cho Phong Sính hay cái gì, chẳng qua lúc xe thể thao không khống chế được chạy sát bên cô, thiếu chút nữa ngày mai cô không còn thấy ánh mặt trời rồi.
Phong Sính được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, thương tích cũng không có gì đáng ngại.
Chân tay không bị gãy, chỉ là bị va chạm quá mạnh, chậm cứu chữa nên cánh tay đụng phải cửa xe bị trật khớp.
Phong Sính ngồi trên giường bệnh, TV mở rất lớn, Đường Duệ và Phong Triển Niên cùng vào thăm. Thấy anh đang xem kênh đua xe, cơn giận của Phong Triển Niên lại bùng lên "Lại còn xem thứ này, có phải cảm thấy chưa đủ xui xẻo hay không? Tông xe thành ra như vậy, lỡ như anh có chuyện gì..."
"Chẳng phải con không có việc gì sao?" Sáng sớm đã làm ầm ĩ, thật là phiền phức.
"Truyền thông bên ngoài đều đã đưa tin này, nói anh tụ tập đua xe trên phố, thiếu chút nữa gây ra án mạng, anh có biết chuyện này ảnh hưởng như thế nào không?"
Phong Sính đảo mắt, lơ đãng liếc qua phía bụng của Đường Duệ, cô mặc áo lông rộng thùng thình không thấy bụng rõ. Lời nói Phong Triển Niên sắc bén, đứa con trai này, ông trước giờ vẫn luôn đau đầu không biết nên quản thúc anh như thế nào cho tốt "Những chủ hàng quán kia đã liên kết thưa kiện anh, anh suy nghĩ xem mình đã gặp phải phiền toái gì đi".
"Ba đừng làm con sợ", Phong Sính lơ đễnh "Bọn họ phạm luật bày quán lề đường, chợ đêm kia lại làm ăn khá tốt, chỉ cần bồi thường ít tiền, không phải rất dễ giải quyết sao?"
"Anh!", Phong Triển Niên run tay chỉ vào anh.
"Mẹ kế, cô đến khám thai sao?" Phong Sính đột ngột đổi giọng.
Đường Duệ không hiểu, cô lắc đầu "Không phải, khám thai ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em".
"Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở hướng Tây, thì ra hai người đặc biệt đến thăm tôi, cảm ơn nhiều".
Phong Triển Niên lạnh mặt "Còn dám đua xe ngoài phố như vậy, ba sẽ đánh gãy chân anh".
"Ba, còn mấy tháng nữa đứa nhỏ của ba sẽ ra đời, ba vẫn nên giữ chút sức lực chăm lo cho nó đi".
Phong Sính nói chuyện châm chọc như vậy, Phong Triển Niên thấy anh không chết được, yên tâm cùng Đường Duệ rời đi.
Phong Sính dựa lưng vào đầu giường, càng nghĩ càng không đúng, cô gái tối qua đập đầu anh đến tột cùng là ai?
Hơn nữa, giọng nói có chút quen thuộc, anh nhớ được khi đánh tay lái có thấy một bóng dáng nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Bình thường chuyện này có thể để vậy cho qua.
Nhưng Phong Sính còn ở lại bệnh viện quan sát, lại không có chuyện gì làm, cả người nhàm chán, sẽ biến đổi phương pháp hành hạ kẻ khác.
Phong Sính quơ lấy điện thoại trên đầu tủ "A lô, đem cho tôi đoạn băng ghi hình lúc tôi xảy ra chuyện tối qua".
Sau buổi trưa, Phong Sính nằm nghỉ trên giường, màn hình giám sát trên đường đã được gửi đến.
Sàng lọc thời gian lúc xảy ra chuyện, Phong Sính dán mắt vào hình ảnh, khung cảnh xe thể thao lao qua rất nhanh, căn bản không thấy rõ, nhưng có một cô gái đi đến bên cạnh ghế lái, Phong Sính dừng lại phóng lớn hình ảnh, đôi mắt nheo lại, lộ ra vẻ hứng thú, lại là Đường Ý!
Vừa nghĩ như vậy, hành động của cô lúc đó là lời giải thích tốt nhất.
Thế nhưng cô đối với anh lại thấy chết không cứu!
Phong Sính tức giận nghiến răng "Đưa cô ấy đến đây!"
"Vâng".
Đường Ý ngồi trước bàn làm việc đau nhức bả vai, đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy, cầm lấy ly nước trên bàn "Đi ăn cơm thôi, buổi tối ca công ty tăng ca, nghĩ đến là muốn say rượu".
Đoàn người bước vào canteen công ty, Đường Ý ngồi giữa mọi người, phụ nữ ngồi chung một chỗ như hình Bát quái.
"Mọi người có xem tin tức không? Phong Sính đêm qua đua xe, thiếu chút nữa đụng phải người".
"Wow, Phong Sính à, rất đẹp trai nha!"
"Cậu não ngắn à, cái này gọi là coi thường luật pháp!"
Một nhóm xen vào tranh cãi "Người ta không phải thích xe sao, như nó vậy? Nói đi nói lại, có nhiều soái ca đẹp trai lắm nha?"
Đường Ý nghẹn họng, tối qua khi về đến nhà, cô mất ngủ cả đêm, trong lòng cảm thấy không an tâm.
Phong Sính chắc không nhận ra cô đâu nhỉ?
Chắc là không, nếu không anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao?
Mới vừa nghĩ như vậy, bên tai đã vang lên giọng nói "Đường tiểu thư, Phong thiếu muốn gặp cô".
Đường Ý cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, cô biết người này, là cận vệ của Phong Sính.
Trong phòng ăn đều là nhân viên công ty, anh ta vào đây bằng cách nào?
Đường Ý nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt đồng nghiệp như tia X-Quang đồng loạt nhìn về phía cô. Phong thiếu? Ở thành phố Lận An ngoại trừ Phong Sính, còn ai dám kêu biệt hiệu này?
Đường Ý hạ mi mắt "Xin lỗi, tôi còn đang làm việc".
"Phong thiếu nói ngài ấy đã nhớ ra hiện trường tai nạn xe, cô thấy chết không cứu, ngài ấy muốn gặp cô hỏi cho rõ ràng".
"Cái gì, thấy chết không cứu?" Những người bên cạnh kêu lên, ánh mắt đầy do dự hướng về cô.
Đường Ý không dám không đi theo, lỡ như người này nói ra lời khó nghe, cô không thể tiếp tục công việc này nữa. Cô bỏ đũa xuống "Tôi nghĩ đã nhầm người rồi, tôi chưa từng biết anh ấy, nhưng để tỏ rõ sự trong sạch của mình, tôi đồng ý theo anh qua đó, cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng".
Đường Ý đến phòng bệnh, Phong Sính đang ngủ trên giường.
Vệ sĩ bảo cô vào trong, cô đứng trước cửa xem xét "Phong thiếu đang nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ vào".
"Đừng nói nhảm, vào đi!"
Cô bị đẩy vào, Đường Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giọng nói của Phong Sính vang lên "Dì nhỏ có lòng tốt như vậy, đến xem tôi có chết hay không sao?"
Đường Ý thấy anh ngồi dậy, lúc này mới bước đến cuối giường của Phong Sính "Phong thiếu, không biết anh cho người đến công ty tìm tôi có chuyện gì không?"
Phong Sính chỉ chỉ cánh tay mình "Trật khớp".
"Tin tức tối qua tôi đã xem".
"Tin tức?" Phong Sính khẽ nhếch miệng cười, kiểu cười này khiến cho người khác có cảm giác âm trầm khó hiểu, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, làm người khác rất không thoải mái "Tối qua em ở ngay tại hiện trường, lại còn phải xem tin tức hôm nay sao?"
Sắc mặt Đường Ý không chút thay đổi nhìn anh "Anh nhìn lầm rồi, hôm qua tôi đã về nhà từ rất sớm".
Phong Sính cầm lấy máy tính, chỉ vào thân ảnh bên trong "Người trong máy giám sát hình ảnh này, có phải là em không?"
Đường Ý nhìn vào, bình tĩnh lắc đầu "Không phải".
Không ngờ cô còn có bản lãnh mở mắt chối biến như vậy "Bất quá, chiếc áo này tôi cũng có một cái, nhưng mà như vậy thì sao? Tôi không có khả năng mua loại phiên bản hạn chế, loại áo này, cửa hàng quần áo có cả ngàn vạn cái".
"Em có biết, cô gái này đã đối xử với tôi như thế nào không?"
"Không biết".
Ngón tay Phong Sính gõ vào màn hình máy tính "Cô ta không chỉ thấy chết không cứu mà còn dùng túi đập vào đầu tôi, làm cho vết thương của tôi nặng hơn, nếu không, tôi không cần phải nằm viện".
Đường Ý đứng yên không nhúc nhích "Cô gái đó đúng là rất đáng giận, anh có thể từ từ điều tra thêm".
"Dì nhỏ", Phong Sính ngồi dậy, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "Lâu ngày không gặp, sao tôi lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện của em đã thay đổi?"
Trước kia, đúng là Đường Ý luôn thận trọng dè dặt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không gì có thể khiến cô phải sợ hãi như trước.
Phong Sính bảo cô đến bên cạnh mình, Đường Ý không bước tới, nam nhân nhíu mày "Em không sợ, tôi sẽ ngày ngày đến công ty tìm em sao?"
"Vậy tôi sẽ nghỉ việc, tìm công việc khác".
Phong Sính xoa nhẹ lông mày "Em đã chia tay với bạn trai rồi à?"
"Phải, đã sớm không còn quan hệ nữa".
Phong Sính khẽ cười một tiếng "Dì nhỏ, em thật ngoan!"
"Tôi có thể đi được chưa?"
Phong Sính sờ sờ đầu mình "Tôi với em còn chưa tính xong nợ".
"Tôi rốt cuộc đã nợ anh cái gì, để anh phải săn đuổi đòi nợ tôi như vậy?"
"Em nợ tôi nhiều..."
Đường Ý giật túi xách trên vai xuống, cô lôi ví tiền bên trong ra, đem toàn bộ số tiền có được vứt xuống giường "Tôi còn nhiêu đây, trả góp theo tháng có được không?"
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Mở cửa ra, vệ sĩ liếc nhìn cô, cô căng người lên, thầm nghĩ nhất định không thể đi được. Nhưng nam nhân trong phòng cũng không lên tiếng ngăn cản, cô cứ như vậy nghênh ngang rời đi.
Xuyên qua hành lang, Đường Ý giống như đang chạy trốn.
Từ thang máy đi xuống, vừa muốn ra đại sảnh, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đường Ý vội dừng bước, cô nhìn thấy Tiêu Đằng đang cầm hộp đi lên lầu hai.
Đường Ý bất giác đi theo, chẳng lẽ người thân của Tiêu Đằng đang nằm viện?
Lên tới lầu hai, thấy Tiêu Đằng bước vào một phòng bệnh, Đường Ý nhìn qua cửa kính, thấy Viên Viện đang nằm trền giường bệnh.
Tiêu Đằng cầm hộp đồ ăn đặt trên tủ đầu giường, Viên Viện vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Ý.
Cô giả vờ như không thấy chuyển tầm mắt sang hướng khác "Em thực sự không đói".
"Em đang bệnh, phải ăn để bồi bổ mới được".
Viên Viện nắm chặt bàn tay anh, Tiêu Đằng cũng không gỡ ra, Đường Ý trợn tròn mắt, cảm thấy khó thể tin được.
"Tiêu