Tính tiền xong, Đường Ý lại trở vào quán.
Cô giơ chai bia lên, cụng bia cùng mấy đồng nghiệp thân thiết, khi ngẩng đầu lên, hơn nửa chai bia đã rót vào miệng.
Đây cũng chính là mặt khác mà Phong Sính chưa từng nhìn thấy.
Ở cùng với cô hơn một năm qua, anh đều đưa cô ra vào những nhà hàng sang trọng, vậy mà dáng vẻ đáng yêu dần đỏ ửng vì say rượu kia của Đường Ý, cho đến hôm nay...
Anh vốn cao ngạo, nhưng loại khí chất tôn quý này dường như chưa từng ảnh hưởng đến Đường Ý. Chai bia xanh biếc theo động tác nơi cổ họng nhẹ lăn xuống toát lên ánh sáng băng khiết. Hình ảnh này như mũi nhọn đâm vào mắt Phong Sính, vô cùng nhói đau.
Các đồng nghiệp cùng vỗ tay "Đường Đường giỏi lắm".
Cô đặt chai bia xuống bàn "Còn ai muốn chiến đấu nữa?"
"Ai da, tỷ tỷ tha cho chúng nô tì này đi!"
"Đúng đấy, nhìn em gầy như gậy trúc, sao lại có thể uống được như vậy?"
Đường Ý lau nhẹ khóe môi, bia lạnh trôi xuống khiến cho dạ dày hơi đau "Mọi người đừng có giả bộ nữa, lần trước ăn buffet, là ai uống được tới 30 ly chứ?"
"Hahaha!"
Cả đám người cùng cười lớn.
Đường Ý ngồi xuống, dựa mình vào người bạn bên cạnh, cười đến run rẩy "Cười em à, còn nhớ rõ sao? Cặp đôi bàn bên cạnh, ánh mắt kia, nhìn xem... Nhìn xem đã trừng mắt đi ra rồi, còn lén chụp hình nữa, không được, em buồn cười quá."
Một đám người, cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ, chỉ hận không thể phá nát cửa tiệm khiêm tốn này.
Phong Sính vừa nắm vô-lăng vừa cười khanh khách, động tác của Đường Ý ngày càng khoa trương, cũng không biết đã nói gì điểm trúng huyệt cười khiến cô cười đến nỗi vỗ tay lên đùi mình, nhưng động tác này lại không lộ vẻ thô tục mà trong mắt anh còn rất đáng yêu.
Phong Sính đẩy cửa xe ra bước xuống.
Đường Ý ra trước tổng kết hóa đơn, trên bàn vẫn còn thức ăn, đám con gái tiếp tục chiến đấu. Phong Sính đến gần một chút mới nghe được là có người đang kể chuyện cười.
Phong Sính xuyên qua mấy cái bàn đi thẳng vào trong, anh vốn rực rỡ sáng chói, diện mạo phong độ, vừa nhìn thấy cách ăn mặc như vậy liền biết không phải người nên xuất hiện ở nơi này.
Đường Ý theo phản xạ giương mắt lên, nhìn thấy Phong Sính phía sau, nụ cười trên khóe môi bỗng cứng đờ.
Cô vốn tùy ý lớn tiếng như vậy lại im bặt, người bên cạnh huých cánh tay "Không buồn cười sao?"
Cô ước gì có thể rúc mình vào một góc.
Bà chủ quán đến trước bàn ăn Phong Sính "Xin chào, anh muốn dùng gì?"
"Các người ở đây có cái gì?"
Bà chủ đưa thực đơn cho anh, ngón tay Phong Sính tùy ý chọn vài món rất nhanh. Chủ quán liền lên lửa, than củi đỏ rực nằm dưới hộp thiếc, mấy xiên mực và nhộng ngon lành xếp đầy trên khay. Phong Sính liếc nhìn chẳng buồn ăn.
Lúc này, dù chưa tới giờ đông khách, quán đã có hai bàn khách, trong đó một anh đồng nghiệp dụi dụi mắt "Phong Sính kìa!"
"Anh nói đùa gì vậy?"
"Mọi người nhìn xem, mau nhìn đi!"
Phong Sính ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt hướng về mấy người, nữ đồng nghiệp bên cạnh Đường Ý vội che miệng "Má ơi, thật giống với người trong tranh bước ra, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật".
Thần sắc Đường Ý hơi mất tự nhiên, cô cố ý không nhìn tới Phong Sính "Mọi người có ăn nữa không? Nếu không, chúng ta đi thôi?"
"Đi cái gì", một người bạn giữ tay cô lại "Hiếm khi có cơ hội gặp được nam thần, hôm nay dù tớ có chết ở đây cũng phải giữ vững chỗ đứng đến giây cuối cùng".
"Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn hơn nửa thức ăn vẫn chưa ăn xong".
Đường Ý đứng ngồi không yên, nhìn trái nhìn phải "Tớ, tớ đột nhiên đau bụng quá!"
"Nhà vệ sinh ở bên cạnh đấy".
Tôi đi, cũng chẳng ảnh hưởng đến người nào cả.
Phong Sính lấy một điếu thuốc ra đốt, đồng nghiệp cạnh Đường Ý sờ sờ mặt "Sao tớ cảm thấy anh ấy giống như đang nhìn về bên này nhỉ?"
Đám người thấy thế rối rít nhìn lại, Phong Sính hướng về Đường Ý không chớp mắt, không e dè mà vô cùng táo bạo.
"Nếu vậy tớ đi trước nha, bụng tớ rất khó chịu".
"Sao? Có khi nào ăn phải đồ hư không?"
"Mọi người tiếp tục đi, tớ về nhà ngủ chút là được".
Cô bạn bên cạnh rút khăn giấy lau lau tay "Vậy để tớ đưa cậu về".
Nhớ đến chuyện lần trước, Đường Ý cũng không từ chối, cô vừa cầm lấy túi liền nghe một giọng nam truyền tới "Dì nhỏ, tôi đưa cô về".
Da đầu cô tê dại, hai chân như hóa thạch không thể đứng lên.
Phong Sính mở ví lấy tiền thanh toán, dập tắt điếu thuốc, đi đến bàn của cô "Không phải cơ thể khó chịu sao? Đi thôi?"
Từng chuỗi ánh mắt kinh ngạc vây lấy Đường Ý, bàn tay nắm chặt, gương mặt đỏ bừng. Khi mọi người cùng bàn đã an tĩnh lại, bàn tay Phong Sính chạm đến đầu vai cô.
Đường Ý nhanh chóng đứng dậy, cô miễn cưỡng cười vui, chỉ chỉ Phong Sính "Đây là cháu ngoại tớ, đẹp trai lắm đúng không?"
"Đẹp trai, tất nhiên là đẹp trai rồi".
"Thôi tớ đi trước nha, mọi người từ từ ăn".
Cô cầm túi xách, xoay người ra khỏi quán đồ nướng.
Ra đến bên ngoài, Đường Ý đột nhiên quay người lại, giọng nói cố kiềm nén nhưng vẫn nghe rõ sự tức giận "Phong Sính, anh đến tột cùng là muốn gì?"
"Không phải em nói thân thể khó chịu sao?"
"Không nhìn thấy anh tôi sẽ rất tốt".
Ngón tay Phong Sính xoay vòng đùa ngịch chìa khóa xe "Đường Ý, em cũng quá coi trọng mình rồi. Em cho rằng không có em thì không được?"
"Cho đến hôm nay tôi cũng chỉ là cọng cỏ dại bên đường, Phong thiếu nhấc nhẹ chân, để cho tôi đường sống là được".
Anh nhìn cô hất cao mặt về phía mình, hừ lạnh một cái, xoay người rời đi.
Đường Ý nhìn anh lái xe tuyệt tình rời đi, trong lòng bắt đầu nơm nớp lo sợ. May mà những ngày tiếp theo Phong Sính không có tái diễn màn xuất quỷ nhập thần như hôm nay.
—
Tần gia.
Tần Du Ninh trở mình, không biết làm sao lại thức dậy.
Bàn tay dò tìm chỗ bên cạnh, chăn mền nơi đó đã lạnh băng. Cô ngồi dậy, mặc áo khoác rời khỏi phòng.
Đèn thư phòng còn sáng, Tần Du Ninh đẩy cửa bước vào, thuận mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Đã bốn rưỡi sáng rồi.
Tiêu Đằng gục trên bàn làm việc, tách cà phê bên cạnh còn hơi nóng, xem ra chỉ vừa mới chợp mắt.
Tần Du Ninh không đành lòng, cô đến bên Tiêu Đằng "Tiêu Đằng?"
Bàn tay khẽ đẩy vai hắn vài cái, người đàn ông mở mắt, Tần Du Ninh ấn lấy huyệt thái dương của hắn "Anh lại thức suốt đêm rồi, cứ tiếp tục như vậy làm sao chịu được? Nhanh đi ngủ thôi".
Tiêu Đằng nhìn đồng hồ, hắn tắt máy tính đứng dậy, nhiều lắm cũng chỉ mới ngủ được hai tiếng. Hắn ở bước đầu tiên đã bị người khác đánh bại, mà bây giờ chính là lúc hắn liều mạng dồn sức để lấy lại tất cả.
—
Quan hệ giữa Đường Ý và Phong gia đã không thể giấu diếm được nữa, dứt khoát công khai cùng các đồng nghiệp.
Những người này mặc dù ngày thường thích nhất là tám chuyện, nhưng khi đụng chuyện nghiêm túc lại thể hiện được mặt thân thiện.
Cô gái ngồi đối diện Đường Ý cầm ly đứng dậy "Đường Đường, gần đây có chút tin tức, cậu đã xem chưa?"
Đường Ý lắc đầu "Tớ không biết".
Thật ra trong lòng cô đã biết rõ.
"Đường Đường, có thời gian rảnh cậu nên khuyên nhủ chị cậu đi. Cái gì là vững chắc nhất, đương nhiên là tiền. Thủ trước một khoản tiền tiết kiệm, sau đó đứng tên mấy căn biệt thự, dù sao Phong Triển Niên cũng không thiếu những thứ này".
"Chị tớ rất thật lòng với ông ấy..."
"Tớ biết, nhưng phụ nữ mà, tuổi trẻ mới là tài sản. Cậu hiểu ý của tớ chứ?"
Đường Ý gật gật đầu.
Kể từ tiệc đầy tháng của bé Gạo, Đường Ý cũng rất ít khi gặp Đường Duệ.
Đang ăn cơm trưa, nhận được điện thoại của bà Đường, Đường Ý đặt đũa xuống "Mẹ, có chuyện gì à?"
"Đường Đường, chị con gần đây có khỏe không?"
"Chị chuyên tâm lo cho Gạo, hẳn là rất bận".
"Con nên thường đi thăm chị một chút, sao mà mẹ cứ luôn cảm thấy lo lắng thế nào ấy?"
Đường Ý lại cầm đũa lên "Dạ, con biết rồi".
Cúp điện thoại, tâm tình Đường Ý lại lần nữa không yên. Ba mẹ luôn bảo cô đi thăm Đường Duệ nhưng Đường Ý lại rất sợ đối mặt với trường hợp như vậy. Rõ ràng Đường Duệ đã biết Phong Triển Niên có nhân tình bên ngoài nhưng vẫn giả bộ dịu dàng quan tâm, sao cô lại có thể chứng kiến điều đó?
—
Phong gia.
Đường Duệ ôm Gạo ngồi trên sofa, Phong Triển Niên vừa về nhà, đã ăn tối ở bên ngoài.
Ông xách cặp bước tới , Đường Duệ hình như đã ngủ thiếp đi, chân mang dép lê, mặc bồ đồ ngủ màu đỏ ở nhà. Đường Duệ sau khi sinh đứa nhỏ, cân nặng từ 100 ban đầu tăng vọt lên 135*, trong khi cô không quá cao, chỉ tầm một mét sáu. Thắt lưng và bụng có ngấn rất rõ, hơn nữa trong lòng buồn phiền, cũng không làm gì chỉ ngồi một chỗ, thể trọng càng khó giảm.
*Cái này hình như theo chỉ số cân nặng bên Trung, mình cũng không rõ lắm.
Phong Triển Niên có chút hoảng hốt, ông cũng không hiểu tại sao lúc trước lại muốn kết hôn?
Ông thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có sức sống, bởi vì Phong Triển Niên chưa bao giờ nghĩ mình đã già. Ông cũng không phủ nhận ban đầu đối với Đường Duệ chính là thật lòng.
"Oa oa oa___"
Bé Gạo ngủ nằm trong ngực Đường Duệ tỉnh giấc, Phong Triển Niên bước nhanh tới "Ô ô, con trai có đói bụng không?"
"Triển Niên, anh về rồi", giọng nói Đường Duệ nhẹ nhàng êm ái, Phong Triển Niên ôm