Phong Sính vội vàng không kịp chuẩn bị, hai tay đặt cạnh thân Đường Ý.
Tay phải Đường Ý quấn lấy cổ Phong Sính, tấm chăn kề sát sau lưng, nụ hôn ngày càng thối lui về phía sau, hai mắt chăm chú khóa chặt Phong Sính. Đường Ý đánh bạo cầm lấy điện thoại của Phong Sính sau đó tắt máy.
Phong Sính chẳng qua chỉ liếc xéo.
Trước đây hoan ái đều là Phong Sính chủ động, cô bị động hoặc ít nhiều nội tâm còn giãy dụa không tình nguyện. Cho dù anh rời khỏi nụ hôn Đường Ý cũng không có cẩn thận quan sát vẻ mặt Phong Sính. Hôm nay, ánh mắt cô không hề rời khỏi khuôn mặt anh. Phong Sính gắng gượng nhướng mày, con ngươi thâm thúy lõi đời cùng với đôi môi mỏng khêu gợi đều rõ ràng mà bá đạo phản chiếu vào mắt Đường Ý.
Đường Ý tựa hồ chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cô dịch chuyển lên một chút, Phong Sính sao có thể chịu được như vậy từ trên cao nhìn xuống chờ Đường Ý có hành động kế tiếp.
Cô nghiêng người đứng dậy, dấu son môi từ giữa lông mày theo dọc sống mũi người đàn ông đi xuống. Động tác có chút ngây ngốc nhưng chính là loại hôn môi không theo trật tự này lại khiến cho hô hấp của Phong Sính ngày càng dồn dập, bàn tay giữ gáy Đường Ý muốn nhiều hơn nữa...
Hơi thở từ khóe môi anh tản ra khiến Đường Ý cảm thấy ngứa ngáy, nhưng Phong Sính vẫn không tiến lên xâm nhập. Yết hầu Phong Sính nhẹ lên xuống, ánh mắt nồng đậm ngày càng nặng nề giống như nhất thời muốn đem Đường Ý nhập vào làm một, ngón tay mảnh khảnh của Đường Ý nâng lên sau đó rơi xuống mặt Phong Sính, đầu ngón tay quét qua trong nháy mắt, Phong Sính không khỏi nheo mắt lại.
Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, Phong Sính trong mắt Đường Ý bắt đầu mơ hồ, thấy vậy tầm mắt Phong Sính sáng ngời như cảm nhận được trong mắt cùng nội tâm Đường Ý đều có mình vậy.
Mà tựa hồ lúc này đây đúng là khoái cảm trước nay chưa từng có, cùng với thân tâm hợp nhất.
Ngoài cửa sổ những tia sáng le lói, chiếu vào đầu vai Đường Ý trắng nõn mượt mà, cô gối đầu tại cần cổ Phong Sính, Phong Sính đưa tay vuốt dọc theo cánh tay Đường Ý, không gian yên tĩnh đều có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau.
Phong Sính bỗng cười ra tiếng, Đường Ý không khỏi hãi hùng, khiếp vía, cảm thấy chột dạ.
Phong Sính đưa tay vuốt mái tóc dài "Đường Ý, em sáng nay thật nhiệt tình nha. "
Mặt Đường Ý bất giác đỏ gay, ngay cả dưới cổ cũng đều nóng lên, Đường Ý vùi mặt trước ngực Phong Sính, ánh mắt liếc xéo qua điện thoại của Phong Sính đặt trên tủ đầu giường.
"Anh có thể theo em ba bốn ngày không? Việc gì cũng không xử lí, điện thoại cũng không nhận... "
"Tại sao muốn cùng anh?" Phong Sính ngắt ngang lời cô.
Đường Ý cụp mắt xuống "Em không muốn đợi một người, nhưng cũng không thấy người có thể cùng em".
Phong Sính lúc này cũng không giải thích chuyện Tiêu Đằng bị tông xe, mấy ngày nay việc ở công ty đã ổn định lại, ngoại trừ chuyện đọc di chúc thì không có việc gì to tát.
Cả ngày này, Phong Sính đều ở cùng cô, hai người cùng ra ngoài ăn trưa rồi đi đánh tennis.
Đường Ý chưa từng chơi, cho là nhẹ nhàng như cầu lông. Khi Phong Sính thuần thục phát bóng bay tới, cô vì tiếp cầu mà chạy ngược xuôi tán loạn, Phong Sính cầm vợt tennis bên kia không để ý hình tượng mà cười lớn. Cô bị đánh trúng mà không thể phòng thủ, chẳng mấy chốc người đầy mồ hôi, thở hồng hộc thẳng thắn xua tay.
Phong Sính lại đánh tới một phát bóng, Đường Ý không thể đỡ quả bóng kia rơi thẳng trên bờ vai cô.
Cô tức giận ném vợt xuống "Không chơi nữa!" Nói xong, ngồi bệt xuống mặt đất.
Phong Sính dùng vợt gõ vào lòng bàn tay, ngồi phía đối diện kêu gào "Không phải muốn phân cao thấp với anh sao? Đến đây!"
Đường Ý hung hăng trừng mắt nhìn Phong Sính "Em sợ anh à!"
"Vậy em tới đây!"
Đường Ý nhặt trái bóng bên cạnh, tính toán trong lòng bàn tay, cô đưa bóng vứt lên cao, nín hơi tập trung nhắm bóng, bộ dạng tập trung kia rất mê hoặc đối phương, Phong Sính sờ cằm chuẩn bị tiếp chiêu.
"Nhìn đây!" Đường Ý cảm giác đã đến lúc cô vung mạnh vợt, cánh tay duỗi thẳng [XÍU...UU!!]___
Phong Sính xiết chặt vợt trong tay, nhưng là?
Bóng ở đâu?
Ba giây sau, Đường Ý mới nhìn đến bóng tennis bị cô ném lên cao rơi bên chân mình, DONG DONG DONG nhiều lần bật lên còn bên kia vẽ một khuôn mặt khoa trương cười nhạo cô.
"Ha ha ha ha!" tiếng cười không kìm nén được rơi vào lỗ tai cô, Đường Ý nhặt bóng lên, quay người đi ra ngoài.
Đi vào phòng nghỉ thay đồ, lúc đi ra nhìn thấy Phong Sính ở ngoài đợi cô, Đường Ý bước tới, Phong Sính dắt tay cô "Đi, đưa em đi ngâm suối nước nóng."
Đi ô-tô tới, cách đó không xa là resort suối nước nóng.
Phong Sính từ phía sau ôm lấy Đường Ý, ở đây lợi dụng địa hình tự nhiên, bên cạnh suối nước nóng trồng một vòng hoa cỏ cản tầm mắt người nhìn.
Đường Ý nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, Phong Sính đặt vào đầu vai cô một chiếc khăn mặt, Đường Ý vén tóc lên, đôi má đỏ hồng, Phong Sính xoay người khẽ hôn lên đầu vai Đường Ý.
"Đừng làm rộn, em rất nóng."
Phong Sính ôm chặt hai tay Đường Ý, da thịt hai người dính sát, bờ môi mỏng tiến đến bên tai Đường Ý "Đường Ý, ở lại bên anh, chuyện trước kia chúng ta xóa bỏ."
Đường Ý hơi lim dim "Trước kia, em đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao? "
"Không có."
"Vậy xóa bỏ cái gì?"
Hai tay Phong Sính véo lấy thắt lưng Đường Ý "Anh đã nghĩ kĩ, có thể nghĩ ra được, nếu như thật sự có thể xóa bỏ, anh sẽ không làm chuyện khác người với em".
Đường Ý đan tay Phong Sính "Ngày nào đó anh nhìn trúng người khác nhưng cô ấy không muốn theo anh, anh cũng sẽ đối phó với cô ấy như đã từng làm vậy với em?"
"Sẽ không".
Đường Ý dằn xuống tiếng cười lạnh "Anh nói thật dễ nghe, có lòng tin như vậy sao?"
"Bởi vì, anh sẽ không giống như lời em vừa nói, nhìn trúng người phụ nữ khác."
Đường Ý đáy lòng vốn bình tĩnh phảng phất bị người ta ném cho tảng đá, cô sợ nhất chính là bộ dáng nghiêm túc này của Phong Sính. Bởi vì cô căn bản không phân biệt được ở anh câu nào là thực, câu nào là giả.
Giống như hiện tại, lời nói của anh tràn ngập thâm tình, hoàn toàn không còn điệu bộ cà lơ phất phơ thường ngày. Nhưng trong tâm Đường Ý lại hoảng lên, cô đưa tay lau mặt, bên tai truyền đến tiếng nước chảy. Đường Ý chua xót mở mắt đã thấy Phong Sính đứng ở trước chân.
Người này có thói quen cao cao tại thượng chưa bao giờ hiểu được chịu thua cùng nhận sai, ngón tay Phong Sính vung lên bọt nước giội đến cần cổ Đường Ý "Tước đây đối đầu với em bởi vì...em là em gái Đường Duệ. Đường Ý, sao này anh sẽ bồi thường thật tốt cho em".
Phong Sính có thể nói ra những lời này hẳn đã là kỳ tích rồi.
Sai cũng sai rồi, sự tình cũng đã sớm trôi qua không cách nào vãn hồi, như vậy anh có nói 100 câu sai rồi đều là vô ích. Đường Ý giơ tay lên khua khua, sương mù mờ mịt không cách nào che lấp vẻ mặt Phong Sính. Cô bỗng nhiên vô thức bật cười, Phong Sính nhìn chằm khóe miệng cô "Em cười cái gì?"
Đường Ý nghiêng người dựa vào vách suối nước nóng ngồi xuống "Em vẫn cho là anh sẽ nói nhiều nhất một câu: Phong Sính tôi có cái gì sai? Chữ sai viết như thế nào?"
Phong Sính đi qua, lần lượt nhìn Đường Ý, anh cười cười không nói