Đường Ý đẩy tay anh ra, cằm vẫn thấy ngứa, tựa như Phong Sính tay còn bắt không buông ra. Cô rốt cuộc là có điều lo ngại, ở đây rèm cửa sổ không có, bên ngoài những phóng viên kia càng không kiêng nể gì tiếp tục chụp ảnh, cô không có tâm trạng để ăn.
"Chúng ta đi thôi?"
"Em thực sự không đói?"
"Phong Sính". Đường Ý không khỏi cười khổ "Anh còn ngại không đủ loạn phải không? Ban giám đốc khẳng định tạo áp lực không nhỏ với anh, lúc này cũng không phải thời gian để anh chống đối họ, anh không cảm thấy trấn an lòng mọi người mới là quan trọng nhất sao?"
"Anh cảm thấy cái gì cũng không cần thiết, để em quang minh chính đại đi bên cạnh anh mới quan trọng, Đường Ý, anh và em có quan hệ khác sao?"
Đường Ý cũng sẽ không lừa mình dối người, cô lần nữa giật giật khóe miệng "Phong Sính, anh đừng quên, cháu ngoại trai nhỏ của em là em trai của anh"
Phong Sính nhíu mày, hướng Đường Ý chỉ chỉ "Nói thêm câu nữa, anh liền hôn em"
Một bữa cơm thật vất vả mới ăn xong, Đường Ý như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sau khi đứng lên đi ra ngoài, Phong Sính nhân tiện dắt tay cô, Đường Ý vội vàng muốn bỏ qua, Phong Sính lại càng nắm chặt hơn.
Đi ra bên ngoài nhà hàng, xe cách bãi đỗ không xa, đi được mấy bước bị phóng viên ngăn lại chen chúc chật như nêm cối, Phong Sính một tay ôm Đường Ý, bước chân dừng lại, "Chụp cái gì mà chụp?"
"Cô Đường, có tin tức đồn cô và Tiêu tổng là mối tình đầu, có chuyện như vậy sao?"
Phong Sính đem mặt Đường Ý đặt trước ngực mình "Còn có tin tức nói, Tiêu Đằng thầm mến cô Đường từ lâu, mọi người đã từng nghe nói chưa?"
Phóng viên nghe nói, rất là hăng say, "Phong thiếu, anh có thể nói tỉ mỉ hơn không?"
"Mọi người không phải là muốn chụp chúng tôi sao? Chụp gì, tôi không có không thừa nhận Đường Ý bạn gái của tôi, cho nên mọi người cũng không cần lén lút, hôm khác tôi sẽ bố trí một cuộc họp báo ở công ty, để cho mọi người phỏng vấn,..."
Thật vất vả mới lên được xe, Đường Ý thắt dây an toàn, vẻ mặt buồn khổ nhìn về phía Phong Sính, "Anh không nên đem em bảo vệ thỏa đáng sao? Rất sợ em bị mọi người chỉ trỏ, không để ảnh hưởng đến cuộc sống của em gì gì đó, anh thế nào lại đưa em công khai ra ánh sáng"
"Sau này em gả vào Phong gia, những người đó sớm muộn sẽ biết, đến lúc đó sẽ gây chấn động, không bằng bây giờ từ từ thích ứng, loại sự tình này, chính là dựa vào thời gian, nhiệt độ tin tức có thể lên cao bao nhiêu? Ngày mai lại có tin giật gân hơn, bọn họ cũng sẽ đem chúng ta quên mất không còn một mảnh"
"Ai muốn gả cho anh?" Đường Ý bắt trúng trọng tâm
Phong Sính khởi động động cơ, hướng cô liếc nhìn "Vậy em bây giờ ở với anh là đùa giỡn lưu manh sao?"
Đường Ý không nói lại anh, ánh mắt nhẹ nâng nhìn ngoài cửa sổ, mặc kệ Phong Sính là vui đùa, thực sự mà nói, hai chữ kết hôn Đường Ý không hề nghĩ ngợi qua, cô không khỏi ghé mắt hướng Phong Sính liếc nhìn, lại thấy trên mặt anh rất nghiêm túc.
Tâm cô không khỏi động một cái, đem mặt hướng ngoài cửa sổ.
Trên thực tế, phong ba của Phong Sính vẫn chưa dễ lắng lại, Đường Ý còn đỡ hơn một chút, Phong Sính vẫn phải chịu nhiều áp lực, tiếp một tháng tới, anh thường xuyên đi công tác, thường thường phải đi năm đến bảy ngày.
Tần gia
Tần Du Ninh lo sợ bất an ở bên trong phòng bồi hồi, kim đồng hồ quét nhanh về phía mười giờ, bên ngoài ánh trăng chìm đắm vô biên trong đêm đen, một tia sáng phát ra có vẻ càng hiu quạnh và tái nhợt.
Dưới lầu, truyền đến tiếng còi xe, Tần Du Ninh chạy đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy Tiêu Đằng chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, cô mừng rỡ, lại vì điều muốn nói mà cảm thấy khẩn trương, hai tay cô nắm chặt, trở lại bên giường ngồi vào chỗ của mình.
Sau một hồi, mới nghe được cửa phòng bị mở ra, Tiêu Đằng đi phía trước vài bước, tựa hồ mới phát hiện Tần Du Ninh ngồi, hắn giật mình "Mấy giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?"
Đầu ngón tay Tần Du Ninh nắm chặt vào mu bàn tay mình, cảm giác sắc bén đau đớn vẫn chưa làm cho mình trầm tĩnh lại, cô mặc áo ngủ màu hồng nhạt, ngửi thấy trên người Tiêu Đằng nồng đậm mùi rượu, cô không khỏi nhíu mày "Lại uống nhiều rượu như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"
Tiêu Đằng bực bội cởi cà vạt, giữa trán nồng đậm ủ rũ, hắn đi qua sờ đầu Tần Du Ninh "Mau ngủ đi, anh đi tắm"
Tiện tay cởi sơ mi vứt xuống bên cạnh, Tiêu Đằng quay người đi hướng phòng ngủ, cũng chỉ có lúc này, Tần Du Ninh mới nỗ lực lấy dũng khí "Tiêu Đằng!"
Tiếng nói cô có chút run rẩy, đứng dậy từ tủ đầu giường lấy ra một tờ giấy, Tiêu Đằng bị ngữ khí của cô làm giật mình quay đầu lại "Làm sao vậy?"
Cánh tay cô run rẩy, môi run run "Em, em mang thai!"
Tiếp đến, là trầm mặc
Tần Du Ninh cảm thấy trái tim mình đang từ từ ngã vào đáy cốc, đứa bé này, là cô dùng một chút tâm cơ thật vất vả có được, coi như là ông trời thương cô, làm cho cô mang thai, nhưng cô biết Tiêu Đằng sẽ không cần.
Người đàn ông đứng ở đó, bởi vì đưa lưng về phía ánh đèn, biểu cảm khuôn mặt cũng trở nên lúc sáng lúc tối, Tần Du Ninh đợi rất lâu không có được đáp án, sắp phát khóc.
Trong tay kết quả kiểm tra bị cô nắm chặt, móng tay dường như muốn ở trên tờ giấy xuyên qua một lỗ, Tiêu Đằng chậm rãi đi tới trước mặt cô, bàn tay đè lại ót của cô, làm cho cô nhìn hướng thắt lưng chính mình.
"Em không phải vẫn muốn đứa nhỏ sao?"
Tiếng nói Tần Du Ninh có vài phần run rẩy "Xin lỗi, em thật sự có uống thuốc, nhưng em không ngờ, ... Em cũng không biết sao có thể mang thai"
Lúc bày tỏ những lời này, cô khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ, cô cảm giác được Tiêu Đằng chỉ sờ sờ đầu cô "Vậy thì sinh, cũng là thời gian chúng ta nên có đứa nhỏ"
"Thực sự?" Tần Du Ninh ngẩng đầu, trong mắt khó có thể tin, cái này mặc dù lúc đầu chỉ là một phần vạn may mắn, nhưng số mệnh cô tự nhiên tốt như vậy, là một phần vạn cô cũng thực hiện được.
"Cái này có gì mà thật hay giả, con của anh, anh đương nhiên muốn sẵn sàng đón nhận"
Tần Du Ninh nước mắt quanh tròng, phải nói là mừng rỡ như điên, hai tay cô chăm chú cuốn lấy thắt lưng Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, cám ơn anh"
Người đàn ông cúi đầu tiếp xúc với ánh mắt Tần Du Ninh, người phụ nữ này, không oán không hối hận yêu hắn, cho hắn chỗ đứng tốt nhất để hắn phát triển, mà hắn, chỉ là một câu đồng ý, đủ để cô hài lòng như vậy, Tần Du Ninh từ nhỏ bình thường sống như công chúa, mà cô yêu, lại so với bất luận ai khác đều phải hèn mọn.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tiêu Đằng cảm thấy xúc động, anh ngồi xổm người xuống, cùng Tần Du Ninh nhìn thẳng "Đứa nhỏ bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng"
"Chính em đến bệnh viện kiểm tra?"
Tần Du Ninh gật đầu "Em không biết tâm tư của anh, cho nên chưa nói cho mọi người biết"
Tiêu Đằng bình tĩnh nhìn trước mặt người phụ nữ, cô tựa hồ cũng vì hắn nghĩ kỹ, không cho hắn khó xử, nếu hắn không đồng ý, cô cái gì cũng không nói, Tiêu Đằng cười cười "Không quan hệ, sau này đi bệnh viện kiểm tra, anh đi cùng em"
Tần Du Ninh thật muốn hung hăng nhéo mình một cái, có