Cúp điện thoại, Phong Sính nhận thấy sắc mặt cô không được tốt "Làm sao vậy?"
Đường Ý vẫn chưa hoàn hồn, Phong Sính vỗ vỗ mặt cô "Ba mẹ em thế nào?"
"Vừa biết chuyện của em và anh liền vội chạy tới, nhưng bây giờ lại không liên lạc được". Đường Ý cuống quýt đứng dậy "Em phải đi tìm họ".
"Anh đi cùng em".
Lúc này Đường Ý không có tâm tư cự tuyệt anh, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy ba mẹ. Phong Sính đến gara lấy xe, ở nông thôn đường lộ chưa được tốt, thứ càn thiết là đèn đường còn không có nói chi đến camera. Huy động nhiều người tìm kiếm liên tục nhưng cuối cùng vẫn trở lại điểm xuất phát.
Đường Ý và Đường Duệ gấp gáp tìm loanh quanh, Phong Sính để ý thấy một đoạn đường đất được mở rộng ở ngoại thành, đường cao tốc chỉ mới được xây dựng, cách đó không xa có nhiều kiến trúc bị phá hủy nằm rải rác, bên trên còn nhiều lớp bùn đất, xem như là đường đi tạm thời.
Phong Sính tập trung ở khu vực này, bảo mọi người hạ đèn pin xuống tìm.
Đường Ý không yên lòng đi theo, đứng trên sườn đất phía trên, các xe gần đó đều bật đèn pha kéo theo làn ánh sáng chói mắt. Bụi đất tung bay xen lẫn với tiếng côn trùng và muỗi vùng quê làm cho mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu. Đường Ý đứng bất động ở đó, cảm thấy hơi lạnh, lúc này cũng đã rạng sáng rồi, gió lạnh thôi vào người như dao cắt. Hai tay cô ôm lấy người, đôi môi tái nhợt mím chặt. Phong Sính thấy thế liền cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô.
Đường Ý bắt đầu suy nghĩ miên man, có phải bị tai nạn xe hay không, có phải ngồi nhầm xe đến nơi khác, hay gặp phải người xấu rồi?
Phong Sính ôm sát cô, hôn lên mái tóc "Đừng lo lắng, đừng sợ".
Bên dưới, một loạt đèn pin hỗn độn quét tới, một thanh niên trẻ chạy nhanh đến bên này, vẻ mặt âm u hòa trong ánh sáng vàng của ngọn đèn, Đường Ý rất muốn đưa tay phe phẩy.
"Phong thiếu, phát hiện thấy người dưới đầm nước!"
Đường Ý vừa nghe vậy, hai chân mềm nhũn, cả người ngả xuống, Phong Sính vội vàng kéo cô vào ngực. Nước mắt Đường Ý không nhịn được trào ra, Phong Sính cố gắng trấn tĩnh "Nói cho rõ, người như thế nào?"
"Hẳn là bị thương ở chân, người vẫn còn tỉnh táo".
Đường Ý cảm nhận rõ người đang ôm cô thân sắc thả lỏng, anh nhìn cô "Em nghe thấy chưa, không có việc gì, chúng ta cùng xuống đi".
Hai người men theo sườn dốc từ từ đi xuống, chân đạp trên mặt đất, đi bộ qua vùng nước trũng một đoạn. Nơi này trước kia là đồng ruộng, cỏ dại đua nhau mọc tứ phía. Đường Ý đi theo bước chân anh phía trước, cách đó không xa thấy một chiếc xe điện chạy đến.
Những người khác đang đỡ ông Đường bà Đường đứng dậy, nhất định là do trên đường quá nôn nóng, tay lái mất thăng bằng nên bị ngã xuống.
Bà Đường hô lên "Ai da, đau, đau quá!"
Đường Ý vội chạy đến "Ba, me, không sao chứ?"
Nửa người ông Đường vẫn đang nằm trong đầm nước, chân bị xe điện đè xuống, lúc này thật vất vả được kéo lên bờ. Mẹ Đường kéo mạnh chân ông "Ông à, ông có sao không? Làm tôi sợ muốn chết. Lỡ như không có ai đến, tôi và ông phải chết cóng ở đây rồi".
Đường Ý nhận thấy sự khó khăn, liền đưa tay muốn đỡ lên.
Thế nhưng ông Đường lại tránh tay cô, Đường Ý kinh ngạc, mím chặt môi, đôi mắt đen láy giống như đứa trẻ làm sai chuyện nhìn về phía ông Đường. Trên mặt ông đều là nước bùn nhưng ánh mắt lại nghiêm khắc quét vào mắt con gái.
Phong Sính đi theo bên cạnh Đường Ý, ra hiệu bảo thuộc hạ mau đưa hai người lên, anh lên tiếng gọi "Chú, dì".
Sắc mặt ông Đường đã sớm kết thành băng, nhìn đến bàn tay Phong Sính đặt trên vai Đường Ý, đôi chân khập khiễng bước lên, kéo áo con gái về phía mình. Đường Ý bởi động tác này mà lảo đảo, trong mắt Phong Sính lóe lên sắc dao u tối, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của Đường Ý "Ba, cẩn thận chân, con ở bên cạnh ba đây".
Ông Đường được người khác nâng đỡ cũng không quên kéo theo Đường Ý bên cạnh. Mấy người đàn ông dốc hết sức mới đưa được hai ông bà lên mặt đất. Xe cấp cứu Phong Sính liên hệ cũng đã có mặt, Đường Ý và ba mẹ cùng ngồi trên xe, Phong Sính theo sát phía sau, cùng Đường Duệ ngồi trên xe khác.
Đường Duệ nâng đồng hồ xem giờ, cô ngồi bên cạnh tài xế, nghiêng đầu có thể nhìn thấy gương mặt u ám đang cố kìm nén của Phong Sính. Cô hắng giọng "Chuyện của anh và Đường Ý cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, ba mẹ tôi nhất định không đồng ý".
"Lúc trước chị theo ba tôi không giống như vậy sao? Thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt quan hệ, đến khi chị có thai mới vượt qua rào cản này".
"Nhưng hai đứa không giống vậy".
"Không giống thế nào?" Phong Sính ngẩng đầu nhìn cô.
Lời nói của Đường Duệ hơi tắc nghẹn "Ba mẹ đã chấp nhận tôi và Phong Triển Niên, cho nên sẽ càng hông chấp nhận chuyện hai người. Đường Ý là dì nhỏ của cậu, ở vùng quê chúng tôi, loại quan hệ này sẽ bị mắng nhiếc nói xấu. Hơn nữa, tôi đã làm cho ba mẹ xấu hổ không ngóc đầu lên được..."
Ánh mắt Phong Sính toát lên sự xa cách, môi mỏng mím chặt lại buông ra, ngữ khí kiên định mà mạnh mẽ "Tôi cứ muốn sống cùng với Đường Ý".
Nửa đường xe cứu thương chạy tới, đưa ông bà Đường chuyển lên xe, đoàn người tiếp tục chạy thẳng đến bệnh viện.
Vết thương của ông Đường khá nghiêm trọng, bị gãy xương. Chân bà Đường bị trầy xước, bôi thuốc và nghỉ ngơi là ổn.
Chai truyền nước treo trên cao, chất lỏng trong suốt tí tách rót vào cơ thể. Đường Ý yên lặng đứng bên giường bệnh, Đường Duệ đỡ mẹ ngồi một bên. Ông Đường trên giường gương mặt đầy nếp nhăn, da ngăm đen, đôi mắt như muốn đâm thẳng vào người Đường Ý.
Phong Sính từ bên ngoài bước nhanh vào "Chú, dì, con đã làm xong thủ tục, đây là phòng VIP, bên ngoài có người túc trực, con cũng đã tìm người chăm sóc tốt, lát nữa sẽ tới đây".
"Bất kể vai vế thế nào, cậu cũng không thể gọi tôi ngoài tiếng 'chú'".
Đường Ý nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn ông Đường nằm trên giường.
Phong Sính bước lại gần, nhấn mạnh câu nói "Chú, cháu hiểu ý chú, nhưng cháu và Đường Ý là nghiêm túc, huống hồ giữa chúng cháu không tồn tại quan hệ huyết thống".
Ông Đường lại bị lửa giận thiêu đốt "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đường Mỹ Lệ, chừng nào ba còn sống, con phải sống đàng hoàng cho ba!"
Cái tên này vốn từng khiến Phong Sính thấy buồn cười, nhưng bây giờ lại không cười nổi "Chú, người cũng nên nghe ý của Đường Ý".
"Đường Ý, con đừng có làm chuyện hồ đồ, muốn ba mẹ sau này từ mặt sao?". Bà Đường đầu tóc bù xù, vừa mới trong lúc nghỉ ngơi tắm qua, sau khi sấy khô còn chưa kịp vuốt lại, không có tâm tư đi tranh cãi "Phong Sính và Gạo giống nhau, đều gọi con là dì nhỏ, vai vế này nếu làm loạn, sau này họ hàng có hỏi, ba mẹ biết nói thế nào?"
Đường Ý khẽ cắn môi, nghiêng về phía Phong Sính "Anh đừng nói nữa".
Phong Sính cau mày "Mới hai ba câu em đã dao