Bà Đường đang lấy đồ ăn ở trong bếp, ông Đường thì canh giữ ở cửa ra vào cố nghe ngóng âm thanh bên trong.
Đường Ý nói vài câu, biết rõ cha mình sẽ không mở cửa liền nói vọng ra ngoài: "Xe của Phong Sính ở dưới lầu bị thiêu cháy rồi, anh ấy bị nhốt trong đó. Cha, cha không đồng ý cho chúng con ở cùng một chỗ là muốn tốt cho con nhưng chuyện này liên quan quan đến mạng người con không thể làm ngơ được, ai cũng muốn vươn tay ra giúp đỡ, cha mau thả con ra ngoài đi! "
Đương nhiên là ông Đường không tin cô.
"Chuyện ma quỷ...Con vì muốn ra ngoài nên chuyện gì cũng có thể nói dối..."
Bên trong lại phát ra tiếng xô cửa rất lớn, bà Đường vội vàng ném đồ ăn trong tay bước nhanh chạy về phía cửa chớp, khi quay lại tiếng nói run rẩy: "Ông à, thật sự... cái kia...chiếc xe kia bốc cháy rồi, lửa rất lớn đó."
Đường Ý nghe thấy động tĩnh, liền vặn nắm đấm cửa bước nhanh ra ngoài.
Ông Đường chạy với theo : "Đừng tới gần quá, mau gọi 119..."
Lời nào cũng không lọt được vào lỗ tai cô, Đường Ý tức tốc phi xuống lầu, đăm đăm hướng về phía trước, liếc thấy có người từ trong tiểu khu đi ra ngoài, cạnh xe Phong Sính đã tụ tập không ít người, Đường Ý kinh hãi thấy Phong Sính đang dùng sức đẩy cửa xe ra.
Ngọn lửa cơ hồ muốn bốc qua cả trần chiếc xe, mọi người cũng chỉ dám đứng ra xa không dám nhích tới gần.
Đường Ý gấp đến độ cổ họng nói ra hơi: "Báo động chưa? Hỗ trợ báo động, báo động."
"Cô ơi, cô đừng qua đó coi chừng chiếc xe bất ngờ nổ tung."
Trong mắt Đường Ý bị ánh lửa làm cho ánh lên đỏ bừng, cô tiến lên vài bước xuyên qua kính chắn gió hét lớn: "Phong Sính!"
Người bên trong ngẩng đầu lên, bỗng nhiên làm động tác phất tay, ý anh muốn bảo cô đi.
Vành mắt Đường Ý đỏ bừng, bước tới cạnh xe ngọn lửa rực sáng còn mang theo thứ mùi gay mũi. Đường Ý mơ hồ có thể thấy trên tay lái có dán thứ gì, chúng khít khao khóa lại khe hở không cho người bên trong đẩy cửa thoát ra. Cách đó không xa, một người trung niên chạy tới, tay chân luống cuống chỉ về phía xa: "Đường tới đây bị một loạt xe ngăn cản, e là xe cứu hỏa không tới được rồi. "
"Hả? Đây không phải là muốn thiêu chết tại đây sao?"
Cánh môi Đường Ý run rẩy cúi người cố gắng nhìn vào phía trong xe: "Phong Sính!"
Phong Sính lại lần nữa xua tay: "Em đi mau, đừng ở đây làm cái gì."
Cô gấp đến độ nước mắt tràn mi: "Em không đi!"
Ông bà Đường cũng theo xuống, hai người gấp đến độ từ phía xa hô vọng tới: "Đường Ý, mau quay lại, mau quay lại đi!"
Đường Ý cởi bỏ áo khoác, dùng sức đập về phía cửa xe nhưng lửa chỉ yếu ớt chút ít không tới ba giây lại bùng lên dữ dội... căn bản là vô dụng.
Người bên trong cũng sốt sắng dùng sức đập xuống cửa xe: "Đi mau, khi tôi bảo em tới thì em không tới, bây giờ còn tới làm gì? Mặc kệ tôi đi!"
Cổ họng Đường Ý nghẹn lại, nhìn Phong Sính trong cảnh lửa ngùn ngụt như vậy càng thêm sáng suốt, thần sắc rất nghiêm túc, cả khuôn mặt ánh lên màu đỏ nổi bật nhưng lại cỏ vẻ cực kì tái nhợt. Cô đứng bên ngoài cửa bắt đầu nức nở khóc, tại sao cô lại quên anh là người có bệnh. Anh nói đúng, là cô đã nhiều lần rời bỏ anh, cô là điểm yếu để cho những kẻ xấu có thể thừa lúc hại anh.
Phong Sính thấy cô khóc, anh lắc đầu, muốn cô rời khỏi.
Đường Ý cắn chặt môi tới mức bật máu đau đớn, cô xiết chặt lòng bàn tay: "Em không đi, lúc này em không đi, em không thể không đưa anh tới bệnh viện."
"Sao phải vậy chứ?"
Phong Sính chỉ có nói lớn tiếng mới có thể để cho Đường Ý bên ngoài xe nghe thấy.
"Không muốn tự trách bản thân, cũng không muốn áy náy với anh."
Bên kia đường, có người có lòng tốt bưng chậu nước ra giội về phía chiếc xe sang trọng đang bốc cháy kia, một chậu nước giội xuống lửa cơ hồ dội thẳng lên, không có chút tác dụng nào. "Mau mau, trong nhà của tôi có thùng cùng chậu, mọi người giúp một tay đi!"
Mặt Đường Ý lúc nóng lúc lạnh, tựa hồ rất xúc động, cô bước nhanh đi qua theo người kia lấy cái chậu trong tay vào trong lấy nước, cô đem chậu nước giội thẳng hướng cửa xe, lửa tức thì bị dập tắt, Đường Ý không chút do dự kéo tay cầm hình chữ nhật hạ xuống. Bàn tay vừa chạm đến một cơn đau rát liền truyền tới, cô bỏng đến vội vàng rụt trở về, cúi đầu xem xét lòng bàn tay đen xì vô cùng thê thảm.
Đều nói tay đứt ruột xót, Đường Ý lại bất chấp đau đớn, mắt thấy lửa tắt tạm thời, lại bắt đầu lần nữa...cô mang chỗ nước còn lại giội lên.
Đường Ý xoay người nhặt trên mặt đất vô số quần áo vo lại đi tới hướng tay cầm cửa, hai tay đưa tới cho dù cách một tầng quần áo nhưng khóa cửa dường như đã bị đốt cháy đến biến dạng, độ nóng kinh người hơn nữa còn khiến cho việc mở cửa vô cùng khó khăn.
Phong Sính cách một lớp thủy tinh chứng kiến động tác của Đường Ý, anh càng lo lắng hơn cô, khuỷu tay dùng sức va vào cửa thủy tinh nhưng Phong Sính tựa hồ đã quên, kính bốn phía tất cả đều đã qua xử lý thành kính chống đạn, vài lần va này căn bản không có tác dụng.
"Em mau đi cho tôi."
Đường Ý không thèm nghe, độ nóng xuyên thấu qua vải vóc giống như đang nấu trên chảo dầu, cô nóng đến nỗi trên mặt toàn là mồ hôi nhưng vẫn ngoan cường đứng bên cửa xe.
Bà Đường chạy tới kéo cô lại, nhóm người bên ngoài đứng rất xa cũng khuyên giải nhưng cô lại như một người không hiểu chuyện, ai nói gì cũng không nghe vào, cô đẩy mẹ ra: "Mặc kệ con!"
"Đường Đường, con đừng dọa mẹ, con xem xe này đã cháy thành dạng gì rồi? Đi nhanh đi, xe cứu hỏa cũng không vào được, đi đi con..."
Mười ngón tay Đường Ý vì dùng sức mà bắt đầu trở nên run rẩy, mồ hôi trên gò má nhỏ giọt rơi xuống, lòng bàn tay bỏng đến sắp không cầm được khóa cửa.
Phong Sính thấy vậy cắn chặt răng, Đường Ý nghe thấy tiếng khởi động động cơ, cô gấp tới độ trừng lớn hai mắt: "Anh không muốn sống nữa sao?"
Vào lúc này khởi động xe, ngộ nhỡ...
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể càng dùng sức đi kéo khóa cửa kia, xe Phong Sính bỗng nhiên chậm rãi tiến về phía trước bên kia hàng rào chắn là một khúc sông không rộng lắm.
Đường Ý vội vàng gõ vào cửa xe, ý bảo anh dừng xe.
Phong Sính hướng về phía cô, ánh mắt hai người lập tức giao nhau, cô cơ hồ lại bị ánh mắt đầy đau thương nuốt hết, thế này có ý gì?
Hai mắt Đường Ý đỏ ngầu, trong mắt Phong Sính sao lại có vẻ như muốn xa cách vậy?
Anh đang cùng cô vĩnh biệt sao?
Đường Ý nói không ra lời, chỉ là không ngừng lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng, xe đã tăng tốc rồi.
Đường Ý đuổi theo mấy bước cô gấp đến độ tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giống như được ăn cả ngã về không, khi xe Phong Sính lao ra khỏi hàng rào chắn, Đường Ý gắt gao dùng sức kéo một phát. Cả người bị dồn vài bước, cuối cùng quỳ rạp bên đường, đầu gối bị đạp đến đau đớn cũng không thể khiến cô hoàn hồn. Đường Ý nghiêng đầu sang chỗ khác chứng kiến chiếc xe