Lần này Phong Sính ngủ một giấc thật sâu, ngủ thẳng tới sáng thứ hai.
Lúc mở mắt ra, vốn là tay để ngoài chăn thế mà đã bị nhét vào trong, Phong Sính thấy Đường Ý nằm sấp ở bên cạnh giường. Tay Phong Sính còn chưa chạm vào đầu Đường Ý cô đã tỉnh.
Đường Ý khẽ dụi mắt: "Anh đói sao?"
"Mới mở miệng đã hỏi anh như vậy, kỳ thật anh muốn nghe vài lời dễ nghe."
Đường Ý đứng dậy sờ lên trán Phong Sính: "Còn muốn nghe lời ngon ngọt? Đợi lát nữa y tá tới tháo kim truyền, tình trạng viêm phổi đã đỡ, xem xem anh về sau còn dám không nghe lời sao?"
Cô đứng dậy muốn đi lấy cho Phong Sính cốc nước, Phong Sính duỗi tay nắm chặt cổ tay cô: "Đi đâu?"
"Anh không khát sao?"
"Nhưng em đã nói về sau chúng ta sẽ...không bao giờ tách xa."
Đường Ý nhẹ cắn môi, cười cười: "Yên tâm đi, em nói lời là giữ lời."
Phong Sính hồi phục rất tốt nhưng vẫn ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, về sau không có biến chứng gì mới xuất viện.
Lái xe đứng chờ ở cổng viện, Phong Sính nắm tay Đường Ý đi xuống bậc thang, Đường Ý dừng bước Phong Sính liền nắm tay cô chặt hơn: "Cùng tôi trở về."
"Phong Sính, ba mẹ em hẳn sẽ lo lắng. Hai ngày nay đều không có liên lạc, bọn họ cũng không biết em rốt cuộc ở đâu."
Ánh mặt trời trong thành phố buổi sớm như hòa nhịp với sự bận rộn của mọi người, không có thời gian dư thừa cho sự lười biếng. Màu vàng kim óng ánh chiếu vào đầu vai, khuôn mặt tạo nên sắc thái khiến con người tồn tại cảm giác hốt hoảng: "Em nếu quay về còn có thể thoát ra sao? "
Đường Ý nghe vậy, cắn nhẹ khóe môi: "Nếu em không quay về chẳng phải sẽ biến thành cùng anh bỏ trốn?"
Phong Sính không khỏi bật cười, vỗ vào đầu vai cô: "Cái này sao tính bỏ trốn, chỗ tôi đang ở ba mẹ em muốn tìm người lúc nào cũng có thể tìm được, bất quá theo ý em mà nói...tôi ngược lại có thể sắp xếp một chuyến tới nơi ai cũng không thể tìm được chúng ta."
Đường Ý thấy tài xế đã mở cửa sau ra rồi là đang chờ quyết định cuối cùng của cô, cô kéo nhẹ cánh tay Phong Sính: "Em thật sợ thân thể anh không đứng vững được sẽ té ngã, đi thôi bệnh nhân."
Trở lại Ức Cư, Đường Ý trong lòng vẫn không thôi lo lắng, cha mẹ cô sớm muộn cũng sẽ tìm tới đây, đến lúc đó tránh không được lại thành một phen cãi lộn.
Phong Sính ở nhà dưỡng bệnh, một bên vẫn xử lý chuyện làm ăn, trong tay cầm một tập tài liệu. Đường Ý bưng theo đĩa hoa quả bước tới chỗ Phong Sính: "Đang xem cái gì vậy?"
Phong Sính tập trung tinh thần rất nhanh đáp lại: "Đang nhìn một miếng đất."
"Làm cái gì? Anh còn muốn xây nhà ở?"
Đường Ý ghé mặt xem qua, Phong Sính chỉ tới khu vực miếng đất trong bản đồ: "Cần di dời nhà xưởng mới, diện tích trong thành phố quá nhỏ nên có ý định xây mới."
"Ồ, cái này không phải bên cạnh nhà em sao?"
Phong Sính lấy lại tập tài liệu, thuận thế ôm lấy eo Đường Ý: "Xem chỗ ở của gia đình em đi, mỗi ngày đều cản trở người dân thôn trên đi lại, lại để bọn họ phải chứng kiến tòa nhà hiện đại như vậy sẽ không có nhiều lời bàn ra tán vào rồi."
"Nóc nhà nhà em còn không bị anh cho giải tỏa." Đường Ý cầm quả ô mai tránh chỗ Phong Sính: "Anh dự định chọn khu đất bên cạnh? Cần di dời sao?"
"Hỏi cái này làm gì vậy?"
"Khi tu sửa đường cao tốc, mọi người thôn trên đều cho rằng có thể bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, bọn em bên kia đi lại rất bất tiện, đường cao tốc này tu sửa mất vài năm, về sau thay đổi lãnh đạo càng không giải quyết được gì, quá nhiều sức ép nay đã ngừng tu sửa rồi. Mỗi khi về quê, việc bắt xe cũng khó khăn, nếu như có thể phá bỏ và di dời đi nơi khác mà nói...không phải hẳn là một chuyện tốt sao?"
Bàn tay Phong Sính rơi xuống thắt lưng cô: "Em xem có phải cha mẹ em nên chọn ngày lành để chuyển đi rồi không?"
"Bọn họ đương nhiên sẽ không nguyện ý. Lúc trước khi chị em gả cho Phong gia, không dưới một lần đề cập tới việc an bài cho họ chỗ ở mới. Nhưng hai người phần lớn đã quen sống nơi ấy, cùng bạn bè hàng xóm cũ có nói gì cũng không đồng ý."
Phong Sính cười cười: "Em hôm nay không phải đi làm sao?"
"Ai nha!! Thật sự là em bị muộn giờ rồi." Đường Ý rất nhanh đứng dậy, Phong Sính nắm chặt cổ tay cô kéo lại gần sau đó hôn khẽ gò má: "Honey, sớm trở về nhé."
Đường Ý sờ mặt không khỏi đỏ lên: "Anh làm cái gì vậy, kỳ quặc quá."
"Sau này em sẽ quen xưng hô như vậy, chúng ta là đang hẹn hò, người khác làm cái gì chúng ta cũng sẽ làm như vậy."
Đường Ý rời khỏi Phong Sính đi lấy túi xách, lúc đi thấy Phong Sính lại cầm phần tài liệu kia xem xét.
Lúc xuống lầu, liền chạm mặt trợ lý của Phong Sính, đối phương cung kính chào hỏi: "Đường tiểu thư."
Đường Ý nhẹ gật đầu rồi đi thẳng ra cửa.
Trợ lý lên lầu, khi vào phòng thấy Phong Sính ngồi trên salon, chỗ đầu gối có đắp tấm chăn lông, hắn tiến vào vài bước: "Phong thiếu."
Nhìn kĩ tấm chăn kia vẫn là hình hello kitty, trợ lý bỗng thấy buồn cười, Phong Sính chú ý tới ánh mắt đối phương hắn cười cười đem tấm chăn đặt sang bên cạnh: "Không phải nói sợ tôi bị lạnh nên nhất quyết phải ủ ấm."
"Đường tiểu thư chăm sóc cậu rất chu đáo."
Khóe miệng Phong Sính không giấu được vui vẻ, hẳn là cô cố tình rồi, nếu đổi lại là lúc trước e là hắn có rơi vào hấp hối trong nước cô cũng sẽ không thèm liếc nhìn một cái.
Phong Sính xem lại một lần tài liệu trong tay rồi đưa cho trợ lý: "Mau chóng thi hành đi."
Đối phương nhận tài liệu trong tay,