Đặc điểm của trộm hôn nằm ở chữ trộm, cẩn thận từng li từng tí một, tỉnh bơ không biến sắc, có tật giật mình.
Vốn hẳn là không nên phát ra bất cứ thanh âm gì.
Song Lý Tấu Tinh lại khó kìm lòng nổi.
Anh chưa từng biết rằng mình còn có khía cạnh cảm xúc như thế, sau khi lý trí tỉnh táo lại anh ghì đầu của Cố Vấn Thành vào hõm cổ, không dám cho hắn nhìn thấy vẻ mặt mình.
Cố Vấn Thành không khống chế được mà cắn cắn phần thịt ở cổ anh, hệt một dã thú ngậm lấy nơi trí mạng của Lý Tấu Tinh.
Đều biết đêm nay sẽ qua thôi.
Một tên không biết nên làm sao quay trở lại, một kẻ chỉ sợ đối phương sau khi biết tâm tư của mình thì sẽ rời xa.
Cố Vấn Thành bị ép đến mức nói ra mấy lời của kẻ cặn bã, "Đừng sợ, chuyện này là bình thường."
Lý Tấu Tinh vốn có chút hoảng loạn, nghe hắn thề thốt mà trực tiếp bật cười, "Hóa ra chuyện này là bình thường sao?"
"Đương nhiên," tâm tình Cố Vấn Thành phức tạp, "Cực kỳ bình thường, nếu không thì có thể là gì?"
Còn có thể là cậu thích tôi, tôi thích cậu ư?
Giọng nói rất nhỏ cho nên phải lắng tai mới có thể nghe được rõ ràng, quên béng mất việc sử dụng tinh thần lực cũng có thể đạt được hiệu quả như vậy, toàn bộ tinh thần đều được dùng để lừa gạt đối phương.
Nói xong lời cuối cùng thiếu chút nữa ngay cả mình cũng phải tin.
Tiếng hít thở của đồng đội như có khả năng truyền nhiễm thôi miên.
Cố Vấn Thành về giường của mình, ngay lúc hai bên đều mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ thì một người chợt tỉnh táo, "Nếu như vào lúc này có một nụ hôn chúc ngủ ngon, tôi nghĩ tôi sẽ có một giấc mộng đẹp."
Lý Tấu Tinh nghiêng người qua, hạ xuống trán hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon đơn thuần, "Nụ hôn chúc ngủ ngon từ Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Thành Thành nhớ phải có một giấc mộng đẹp."
Ngọt quá, ngay cả hít thở cũng ngọt ngào huống chi là mơ.
Cố Vấn Thành nhoẻn môi nhắm mắt ngủ, khi Lý Tấu Tinh nhắm mắt anh sờ sờ khóe miệng, thật sự là cười, từ độ cong nụ cười cũng cảm thấy mùi vị ngọt ngào.
Ôi vãi.
Nhận thua.
...!
Thầy Ngô quả thực có kinh nghiệm dẫn dắt phong phú, dẫn bọn họ tới lối vào khu thi đấu sao Trú Lưu trước một tiếng.
Vì trò xấu của Lý Tấu Tinh nên tất cả mọi người ngủ rất sớm, mới sáng dậy mà đã tràn đầy tinh thần, biến hai đội đàn anh bên cạnh thành mấy ông chú hơn ba mươi tuổi.
"Mấy cậu không thảo luận chiến thuật sao?" Đàn anh mắt thâm quầng đánh cái ngáp, "Tối hôm qua bọn anh gần như thảo luận tới nửa đêm."
"Lúc ở sao Thác Bang chúng em đã thảo luận qua," Lý Tấu Tinh cười, "Cái gì nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, cho nên tất cả mọi người ngủ rất sớm."
Động tác ngáp của đàn anh dừng lại nửa chừng, đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ.
.
Truyện Teen Hay
Dù bọn họ có thành tích kém ở trường quân đội Thừa Dương thì cũng có thể đoạt được một thứ tự ổn, vậy nên mới chờ cho nước tới chân mới nhảy, ung dung thong thả đến đêm cuối cùng mới chuẩn bị cho thi đấu.
Nhưng bây giờ so với nhau thì thật sự bọn họ quá mức qua loa, vậy nên cho dù có không bằng đối phương thì cũng có nguyên do của nó.
Càng đừng nói tới bọn họ vẫn còn là đàn anh của học sinh năm nhất.
"Anh là Phương Trình," đàn anh đưa tay ra, "Lúc tranh tài nếu được thì tốt nhất là chúng ta nên quan tâm lẫn nhau một chút, tình huống thi đấu tàn khốc hơn nhiều so với khi chúng ta ra ngoài luyện tập đấy."
Người ba đội gật gật đầu tán thành, Lý Tấu Tinh vừa muốn nắm lấy tay hắn thì Cố Vấn Thành bên cạnh đã tiến tới nắm trước một bước.
Đàn anh mờ mịt nhìn sang, không hiểu một cái bắt tay thì có gì đáng để tranh nhau.
Ngay sau đó ban tổ chức thi đấu tuyên bố quy tắc.
Trên người mỗi người sẽ được trang bị thẻ bài do ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị, mỗi thẻ bài tính một điểm, cần phải tích đủ mười điểm mới có thể thăng cấp.
Nói cách khác, trừ mình ra thì bọn Lý Tấu Tinh phải lấy được 54 thẻ bài, hay chính là 54 người.
Máy kêu cứu chỉ được sử dụng một lần, ấn xuống có nghĩa là bỏ quyền thi đấu.
Chế độ sinh tồn, chỉ là không biết ai là thợ săn ai là con mồi.
Sao Trú Lưu là một tinh cầu tương đối nhỏ nên không cần lo sợ trong quá trình thi đấu sẽ chẳng gặp được ai.
Bọn họ là học sinh của trường quân đội Thừa Dương nên dĩ nhiên cùng một phe, không chút do dự tiến vào khu vực thi đấu.
Bên cạnh có một nhóm nhỏ gồm ba thành viên nữ vội vã chạy tới, "Chào các anh, có thể cho chúng tôi đi vào chung với các anh được không?"
Đồng phục học sinh trường quân đội Thừa Dương trên người bọn họ đã có thể nói lên hết thảy, học sinh trường quân đội Thừa Dương đáng tin hơn nhiều so với những người khác.
Không chờ người đội Mộng Chi lên tiếng từ chối Phương Trình đã nói thẳng: "Ngại quá, chúng tôi không tổ đội."
Người của tiểu đội kia lộ vẻ tiếc nuối trên mặt, nhìn bọn họ tiến vào khu thi đấu.
"Chắc mấy cậu không biết đâu," Phương Trình nói với bọn hắn, "Trước khi tới đây anh đã hỏi thăm nhiều người từng tham gia thi đấu, bọn họ đều nói với anh rằng ngoại trừ người của trường chúng ta thì chớ nên tin bất kỳ người nào, đặc biệt là loại chế độ này, không được mềm lòng với bất kỳ ai."
"Vừa rồi mấy cậu có mềm lòng với các cô ấy không?" Cố Vấn Thành trêu chọc các đồng đội.
"Đương nhiên không có," Lý Tấu Tinh nói to rõ ràng.
Mặt mày Cố Vấn Thành khẽ hếch, mang theo một ít ý cười, hắn dán sát vào Lý Tấu Tinh, dùng tinh thần lực nói chuyện, "Tinh Tinh đỉnh quá."
Không sai, cái tên này lại ghẹo người rồi.
Các đồng đội từng người một nói theo là không có, Cố Vấn Thành rõ ràng một dạ hai lòng, đối với câu trả lời của bọn họ chỉ gật đầu lấy lệ.
Loại cảm giác được Cố Vấn Thành đối xử đặc biệt này thật sự sảng khoái quá trời.
Lý Tấu Tinh đè khóe miệng đang nhoẻn cười xuống, "Tôi nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện."
Một đám người lập tức ngậm miệng, mấy đàn anh vừa định đi trước dò đường, còn chưa kịp bày tỏ ý tứ thì người của đội Mộng Chi đã chia làm hai nhánh tiến vào theo hai hướng.
Núp sau rừng cây, sáu người đã tăng cường ngũ giác nhìn một đám người đang nói chuyện với nhau ở trung tâm.
"Nên đi hướng này!"
"Chúng ta có thể chia thành hai đội, mọi người không cần phải nghe theo lời cậu hết."
Thẻ bài ban tổ chức cấp cho tự phát sáng, đây cũng là