Trên người các cô mặc đồ lót, bọt nước tung bay trong tiếng đùa vui cười êm tai.
Ba người Hi Nam đi ở phía trước vừa lúng túng vừa thẹn thùng.
Trước mặt người khác phái ai cũng không muốn mất mặt.
Cố Vấn Thành muốn đứng thẳng người lên nhưng dùng sức mãi mà phần eo vẫn bị Lý Tấu Tinh nắm chặt trong tay.
Vừa chặt vừa chắc, cái cảm giác bị một người cùng giới khác ôm trong vòng tay làm hắn tê dại da đầu.
"Tôi không sao," hắn không mở miệng không được, "Đã nghỉ ngơi đủ rồi."
"Được," Lý Tấu Tinh rất biết nghe lời buông hắn ra.
Các thiếu nữ ở suối nước phía trước đã nhận ra sự tồn tại của bọn họ.
Tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên, bốn cô gái núp vào làn nước, chỉ lộ ra khuôn mặt hơi nhiễm hồng, xấu hổ rụt rè nhìn về phía bên này.
"Các anh là ai?"
Lăng Niên mang gương mặt lạnh lùng tuấn tú lùi về sau một bước đến bên cạnh Lý Tấu Tinh, nhường lại cơ hội trao đổi trong lúng túng này cho Tế Du với Hi Nam.
Hi Nam đụng đụng vai Tế Du, Tế Du bị ép nên chỉ có thể mở miệng, "Chúng tôi là học sinh của sao Bắc Đẩu."
Một câu nói chín chữ, nhiều hơn nữa hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng mà mỗi người trong đám bọn họ đều có một gương mặt đẹp trai, không chỉ nhìn đứng đắn mà còn là học sinh của trường quân đội Thừa Dương.
Các cô gái trong nước nghe vậy thì cười khúc khích, vẫn có chút ngượng ngùng, giải thích: "Trên đường chúng tôi có giết một dã thú nhỏ, máu trên người con dã thú này sẽ khiến cho người bị dính phải ngứa ngáy, vì để tẩy đi máu dính trên người nên chúng tôi mới vội vã xuống đây tắm."
"Ồ..." Tế Du khô khan nói, "Vất vả rồi."
Lý Tấu Tinh nhịn cười, "Tế Du, sao cậu có thể đáng yêu vậy chứ?"
Ngay cả Cố Vấn Thành trước giờ vẫn luôn có duyên khác phái rất tốt cũng không nhịn được nở một nụ cười mê người, "Cậu như vậy sẽ khiến con gái không vui."
Cả người Tế Du cứng đờ, may mà đối phương không nghe được lời trêu ghẹo của bọn họ.
Các cô gái không biết có nên đứng dậy mặc quần áo vào hay không, lén lút liếc năm nam sinh cách đó không xa.
Khí chất không giống nhau lắm nhưng mà đều rất ưu tú.
Cô gái dẫn đầu chỉ về hướng sâu của suối nước, "Nơi đó là thượng nguồn, nếu như các anh muốn nước sạch thì qua đó, nếu như, nếu như các anh cũng cần tắm rửa..."
Cô nhìn vết máu trên người bọn họ, đỏ bừng mặt rũ con ngươi, giọng như muỗi kêu, "Thì có thể chờ chúng tôi tắm xong rồi xuống đây tắm sau."
"Không cần," Hi Nam và Tế Du lắc mạnh đầu xua tay, "Không không không chúng tôi không cần tắm."
Lần này tiếng cười của Cố Vấn Thành với Lý Tấu Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa, cười đến mức hai người kia thẹn quá hóa giận, không thèm nói nhiều kéo bọn họ chạy ngược dòng suối chảy.
"Đừng cười!" Mặt Hi Nam đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó, "Này này, cái này không có gì mắc cười cả."
Thân thể cường tráng của hắn thu lại một cục, đầu ngón tay xoắn vào nhau, có thể nhìn ra hắn đang vô cùng, cực kỳ lúng túng.
Tế Du thở một hơi dài, nghĩ lại mà sợ, so với Hi Nam chỉ ít ngu hơn có tí xíu.
Tiếng cười của các thiếu nữ phía sau bọn họ như ẩn như hiện, phải đi một đoạn nữa mới không nghe thấy.
Làm tổn thương tự tôn của các thiếu niên yếu đuối thì cần phải xin lỗi, Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành quay đầu che đi khóe miệng nhếch lên, "Thực ra con gái cũng rất thích mấy chàng trai đơn thuần."
"Biểu hiện vừa nãy của các cậu rất tốt, xuất sắc."
"Nói vậy còn được," Hi Nam vô thức gật gật đầu, "Chỉ là tai nạn."
Bọn họ đi về phía thượng nguồn, Lăng Niên là một cái máy gian lận thế nên bọn họ không cần phải nhớ đường đi.
Lúc cảm thấy gần tới giờ ăn thì dừng lại chuẩn bị giải quyết vấn đề cơm nước.
Sắp đến cuối suối nước, trong làn nước sạch sẽ trong suốt không có vết tích động vật bơi lội.
Mấy người lượm một ít củi gỗ, chuẩn bị đi săn một vài động vật nhỏ có thể ăn được.
Sau khi xác định xung quanh đây không có máy theo dõi ẩn của trường quân đội Lăng Niên mở quang não ra, một lát sau lại nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị.
"Sao vậy?"
"Gần đây có người cầu cứu," Lăng Niên thả tay xuống, "Nhưng tín hiệu bị người khác phá hoại, tín hiệu máy kêu cứu khi có khi không, không truyền khỏi mặt đất 500 mét, nhà trường không thể tiếp nhận."
Mấy người biến sắc mặt, "Sao cậu biết?!"
"Tần số gây nhiễu nhảy từ 30 – 50," Lăng Niên nói, "Đây máy nhiễu tín hiệu NO-28 cướp vũ trụ hay dùng."
Hi Nam kinh ngạc thốt lên, "Cướp vũ trụ?"
Cố Vấn Thành thu hồi nụ cười, "Có thể dò ra vị trí phát tín hiệu cầu cứu không?"
Lăng Niên, "Ở chu vi khoảng 500 mét quanh đây, sau khi đi vào phạm vi này mới có thể thu được tín hiệu."
Hắn dừng một chút, nhìn từng gương mặt của đồng đội trước mắt, hỏi: "Cứu không?"
Cướp vũ trụ, mỗi tên đều là kẻ ác tày trời trong danh sách tội phạm truy nã của đế quốc, thủ đoạn tàn nhẫn tính cách tàn bạo, ngoài ra còn rất đoàn kết, cứ vờn qua vờn lại, là tồn tại cực kỳ khó chơi.
Trong lịch sử đế quốc phát động tiêu diệt cướp vũ trụ không dưới mười lần, nhưng mấy tên cướp này cứ như cỏ dại sinh sôi liên tục, diệt mãi không hết.
Đây là kiến thức cơ bản, ai ở đế quốc cũng biết.
Nhưng toàn bộ đồng đội của hắn lại đứng dậy, nhanh chóng gọn gàng dập tắt lửa, "Đi thôi! Sau khi cứu được người thì bảo bọn họ giúp chúng ta đi săn! Hiện tại tôi đói đến mức có cảm giác mình có thể ăn hết một con thú răng nhọn."
"Nếu như sau này có cơ hội gặp thú răng nhọn thì phái cậu một mình xông lên ăn sạch nó."
"...!Tế Du, đừng nói lung tung."
Khóe môi Lăng Niên khẽ nhếch, lập tức khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, hắn và đồng đội nắm chặt vũ khí, cẩn thận đi về phía mục tiêu.
...!
Na An cùng bạn học dựa sát vào nhau.
Tay chân của cô bị trói, hai tay bị cọ đến bật máu, cô cắn môi, dùng nỗi đau duy trì trấn định, bảo trì lý trí trong tiếng khóc thống khổ khắp nơi.
"Na An," bạn học của cô nghẹn ngào đến mức không thể nói rõ ràng một câu nói, "Sắp chết...!Chúng ta sắp chết..."
Sợ hãi trong lòng như một cái động đen tối nuốt chửng tất cả dũng khí, trong mắt Na An đầy nước mắt, cô cố nén xuống động viên bạn học, "Chúng ta sẽ không chết."
"Khu rừng dã thú" tuy rằng nguy hiểm nhưng cảnh sắc luôn luôn vô cùng xinh đẹp, ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống từ lá cây tạo thành từng vết lốm đốm, nhưng đối với nhóm thiếu niên thiếu nữ bị trói dưới gốc cây mà nói thì nơi này còn kinh khủng hơn so với địa ngục.
Bọn họ có khoảng mười người, bị trói lại một cách thô lỗ tạo thành vòng tròn, người đàn ông đứng ở bên ngoài nôn nóng đi qua đi lại, không ngừng cố gắng mở quang não ra, "Mẹ nó!"
Lại một lần mở quang não thất bại nữa, gã đột nhiên đạp một học sinh cách gã gần nhất, sắc mặt dữ tợn nói: "Thi ở đâu không thi, ngay lúc ông đây thoát thân lại tới đây rèn luyện!"
Tên cướp đạp một đạp làm bay học sinh ra ngoài một mét, nam sinh bị đạp đau đớn cuộn mình, miệng sùi bọt mép.
Na An sợ hãi nhắm mắt lại, tay chân lạnh lẽo, gã đàn ông phẫn nộ chửi bới, không ngừng phát tiết lửa giận trên người bọn họ.
Kẻ bị truy nã chính là thủ lĩnh bọn cướp, lúc trước dẫn theo một đội người bị quân đội đế quốc đuổi bắt, đàn em kẻ chết kẻ bị thương, chỉ còn dư lại gã một đường trốn chạy, nhưng trong quá trình chạy trốn phi thuyền bị đánh hỏng phần quan trọng, buộc phải dừng lại trên Toái Tinh ở thiên hà thứ bảy này.
Vốn cho rằng có thể liên lạc người tới đón gã, nhưng ai cmn biết tinh cầu này lại bị trường quân đội Thừa Dương dùng làm nơi sát hạch nhập học cho học sinh mới, tin tức gì cũng không truyền ra ngoài được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người tìm được gã sẽ không phải là