Bọn Cố Vấn Thành đi suốt đêm đến tọa độ phi thuyền Diệp An cung cấp.
Diệp An tiếp đón bọn họ, mặt tươi cười, "Thưa mấy anh..."
"Em ấy đâu," giọng điệu Cố Vấn Thành từ tốn, "Dẫn chúng tôi đến chỗ em ấy."
"Chủ nhân đang trong khoang cấp cứu," Diệp An cũng không từ chối, dẫn bọn họ đến khoang cấp cứu, "Có thể gặp được chủ nhân vào lúc này thật sự khiến tôi rất kinh ngạc, tôi rất mừng vì thời gian đó đội buôn của tôi lại xuất hiện ở khu vực kia.
Có lẽ anh không biết, lúc đó chủ nhân thê thảm biết bao."
Cố Vấn Thành mím môi.
Diệp An thay đổi rất nhiều, từ một nô lệ khúm núm bị người đánh chửi trở nên mạnh mẽ tự tin hơn.
Chỉ bằng việc cậu cứu Lý Tấu Tinh một mạng, hồi đó mua cậu là đáng giá.
Nhưng Cố Vấn Thành ghét việc cậu gọi Lý Tấu Tinh là chủ nhân.
"Ngậm miệng."
Tinh thần lực đã cảm nhận được vị trí của Lý Tấu Tinh, Cố Vấn Thành rảo bước nhanh chóng vượt qua Diệp An đang dẫn đường phía trước.
Diệp An thật sự ngậm miệng lại theo mệnh lệnh của hắn, cậu nheo mắt, đánh giá lại thực lực của Cố Vấn Thành.
Bước chân đội Mộng Chi vội vã tiến vào phòng trị liệu, chạy đến cạnh khoang cấp cứu, trông thấy Lý Tấu Tinh nằm bên trong.
Đôi mắt đám thanh niên cũng coi như đã từng kinh qua bao chuyện lớn chua xót, khóe mắt lặng lẽ hoen đỏ.
Bọn họ mất hai tiếng đi từ sao Xá đến phi thuyền của Diệp An, hai tiếng trôi qua, tình trạng của Lý Tấu Tinh bên trong khoang cấp cứu vẫn còn thảm thương.
Vết thương to to nhỏ nhỏ đã ngừng chảy máu, máu tươi nhuộm đỏ chất lỏng màu trắng bên trong khoang cấp cứu.
Bây giờ đã nặng như vậy, trước đó còn nghiêm trọng tới mức nào chứ?
Cố Vấn Thành đứng nhìn Lý Tấu Tinh qua nắp khoang trong suốt, tình cảnh tồi tệ nhất mà hắn dự đoán đã trở thành hiện thực, ngoài tức giận, to lớn nhất chính là đau lòng và tự trách.
Đúng vậy, Cố Vấn Thành vì thương tích của một người khác mà tự trách mình.
Cái này phải đau đến thế nào chứ, lúc mặt trời nhỏ của hắn mang theo những vết thương này chạy thoát khỏi tay kẻ địch phải trải qua bao nhiêu khó khăn đây.
Cố Vấn Thành hận không thể thay mình vào.
Mà việc này không cần phải nghĩ, Cố Vấn Thành biết nguyên nhân chẳng thể tách khỏi Wasser.
Ai bảo cậu bé ngoan của hắn, điều nguy hiểm duy nhất mà em ấy gặp phải chính là có liên quan tới Wasser chứ?
Người mình muốn bảo vệ nhất lại vì mình mà bị thương.
Sau khi hắn hung hăng tuyên bố chủ quyền như vậy, thế mà lại còn có người muốn động vào cậu bé của hắn.
Hơi thở của Cố Vấn Thành ngày càng hỗn loạn, Tế Du vỗ vỗ vai hắn động viên, "Ít nhất còn sống, Vấn Thành, chúng ta chờ Tấu Tinh tỉnh lại rồi trừng trị những kẻ kia thật mạnh vào!"
Người dám tổn thương đồng đội của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua!
Cố Vấn Thành chậm rãi gật đầu.
Tinh thần lực trốn ra dán lên nắp khoang trong suốt, lo lắng đến độ chảy thành một miếng bánh dẹp luôn.
Tinh thần lực phản ánh nội tâm chân thực của chủ nhân.
Chớ thấy bề ngoài Cố Vấn Thành có vẻ như rất bình tĩnh mà lầm, ý muốn thật sự của hắn chính là dính vào trên người Lý Tấu Tinh, tốt nhất là có thể nằm nhoài lên nắp khoang cấp cứu, quan sát anh mọi lúc, để sau khi tỉnh lại người đầu tiên Lý Tấu Tinh nhìn thấy chính là hắn.
Cảnh tượng này khiến mặt Diệp An dịu lại, có vẻ bạn của chủ nhân không phải là người vứt bỏ đồng đội bỏ trốn một mình, là cậu hiểu lầm.
Lần nằm xuống này Lý Tấu Tinh nằm liền ba ngày.
Ba ngày sau anh mở mắt ra, còn chưa kịp nhận ra mình đang ở nơi nào thì nắp khoang đã bị người ta nhấc lên.
Một người khác xông tới ôm mạnh anh, nụ hôn mang theo chất lỏng dinh dính của khoang cấp cứu không ngừng rơi xuống mặt anh, đối phương nhảy vào chen chúc trong khoang cấp cứu chỉ nằm được một người.
Hơi thở ấm nóng phun lên mặt Lý Tấu Tinh, chóp mũi đều là mùi của đối phương, người kia ôm chặt lấy anh, nụ hôn rơi xuống dày đặc đến độ Lý Tấu Tinh chẳng thể mở mắt nổi.
Bên trong khoang cấp cứu nồng nặc mùi kim loại nay lại thoảng hương thơm ngát, mùi thơm ngày càng đậm, phảng phất hương vị mừng như điên đan xen xót xa.
Lý Tấu Tinh để cho hắn hôn tùy ý, rồi lại ôm lấy đầu hắn nghênh đón, sau khi hôn xong thì nhắc nhở, "Tôi chưa đánh răng."
Còn sống, đã tỉnh.
Cố Vấn Thành ôm anh chẳng chịu buông tay, lại hôn lên, "Tôi không ngại."
Cả người Lý Tấu Tinh đều là mùi khoang cấp cứu.
Ba ngày nay, ngày đầu tiên hắn còn có thể kiềm chế mình không làm gì quá đáng, song lúc sau hắn hoàn toàn nghe theo trái tim mình, nửa bước không rời, ánh mắt chẳng buông.
Cố Vấn Thành hài lòng với khoảng cách này, "Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi dù chỉ nửa bước nữa đâu."
Giọng điệu hắn kiên định, Lý Tấu Tinh chỉ ngửi thấy mùi hương trên người hắn.
Hai người cứ thế ôm nhau chen chúc trong khoang cấp cứu, khoang cấp cứu cảm nhận bên trong có người nên tự động đậy lại nắp khoang.
Không gian đóng kín chỉ có hai người bọn họ, chất lỏng đặc sệt ấm áp.
Cố Vấn Thành cảm thấy không đủ chân thực lắm, thầm thì: "Tôi thật sự rất muốn em."
Dùng thân phận Cố Vấn Thành, quang minh chính đại muốn Lý Tấu Tinh một lần.
Nhưng không phải bây giờ.
Lúc này đối phương quá yếu ớt.
Không chịu nổi hắn.
"..." Vẻ mặt Lý Tấu Tinh quái dị.
Cố Vấn Thành đột nhiên nhớ lại lời anh nói lúc trước, Lý Tấu Tinh nghĩ bản thân mình ô uế, bây giờ nghe hắn nói muốn anh thì có thể nghĩ tới cảnh tượng khi ấy hay không?
Hắn nắm chặt nắm đấm.
Cũng không thể cho em ấy biết hắn chính là Wasser, lại không thể nói với em ấy rằng em không ô uế chút nào.
Tình huống này khiến Cố Vấn Thành tiến thoái lưỡng nan.
Hắn không ngờ rằng chẳng qua chỉ dùng thân phận Wasser thử nghiệm cách muốn Lý Tấu Tinh một chút thôi, kết quả lại làm anh muốn luôn.
Không ngờ lại đơn giản và nhanh như vậy.
Hắn đau khổ, đối phương còn đau hơn hắn.
Không có giải pháp.
"Xin lỗi..." Cố Vấn Thành, "Xin lỗi, Tấu Tinh, tôi có lỗi với em."
Giọng điệu của hắn phức tạp, Lý Tấu Tinh không biết hắn lại muốn gì, chỉ có thể vỗ lưng hắn động viên, "Tại sao lại xin lỗi tôi?"
Nguyên nhân không thể nói.
Lúc này Tấu Tinh hẳn phải căm hận Wasser, sao hắn có thể nói mình chính là Wasser được chứ?
Nhưng nếu không nói, Tấu Tinh sẽ cho rằng bản thân mình ô uế.
Cố Vấn Thành im lặng không nói.
Lý Tấu Tinh mò tới tay hắn, quả nhiên móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Trong khoang cấp cứu, vết thương được chữa trị không ngừng lại bị hắn bấm chặt vào lần nữa.
Hắn đơn phương rơi vào tình huống ngược luyến tình thâm chẳng có sự tham gia của Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh than nhỏ một tiếng, "Cậu cho rằng tôi đang so đo tính toán những chuyện Wasser làm với tôi à?"
Cố Vấn Thành đau đớn nhắm chặt mắt lại.
Bộ dáng này quả thực vừa đáng thương vừa đáng yêu, Lý Tấu Tinh vừa định nói một câu thì giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ của các đồng đội theo thường lệ đến thăm anh vang lên ngoài cửa, "Tấu Tinh, cậu tỉnh rồi!"
Không gian riêng tư hai người bị phá vỡ, biểu cảm trên mặt Cố Vấn Thành thu lại tức thì.
Hắn nhảy ra khỏi khoang cấp cứu trước rồi đỡ Lý Tấu Tinh đi ra.
Lý Tấu Tinh bất đắc