Sau khi biết đây là giọng một bé gái thì sáu người trong phòng lập tức thấy tê dại cả da đầu.
Dù có là Cố Vấn Thành thì tim cũng hẫng mất một nhịp.
Có người vào phòng lúc nào vậy?
"Tại sao không nói chuyện?" Tiếng cười của bé gái lanh lảnh không ngừng, "Em ơi, em nói thử xem sao bọn họ không chịu nói chuyện vậy?"
Một tiếng cười khác vang lên, giọng nói của hai bé gái này thế mà lại rất giống nhau, "Chị ơi, ngày mai bọn họ sẽ đưa chúng ta đi học đó, em không muốn đi học, bọn họ thật đáng ghét."
Đội Mộng Chi tức thì bày ra tư thế phòng bị, theo âm thanh nhìn thẳng qua.
Ván giường cũ kỹ vì động tác của bọn họ mà phát ra tiếng cót két, như thể một giây sau sẽ sập xuống.
Bên cạnh giường là hai bé gái cao vừa qua khỏi mạn giường, tóc buộc hai sừng, mặc váy màu đỏ tươi, trên mặt không biết bôi thứ gì mà trắng bệch phát khiếp, miệng và hai má lại đỏ như máu.
Vẻ mặt đội Mộng Chi đau khổ, không biết trang điểm thì đừng có trang điểm.
"Chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Trán Lý Tấu Tinh nổi gân xanh, "Nửa đêm nửa hôm mấy đứa xông vào phòng đàn ông con trai định làm gì?"
Hai bé gái liếc nhìn nhau, thế mà lại thật sự bước ra ngoài cửa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện tư thế đi của bọn nó không đúng, tứ chi và đầu phối hợp không đồng đều.
Đầu tụi nó giống như bị ngược, phía trước biến thành phần lưng, mặt sau quay ra phía trước.
"..."
Tất cả mọi người đồng loạt bịt miệng Hi Nam lại.
Bị mấy cái tay che miệng bịt mũi, Hi Nam giãy dụa tay chân, thiếu chút nữa trợn trắng con mắt.
Chờ hai đứa bé hoàn toàn đi ra khỏi phòng bọn họ mới thả Hi Nam ra.
Bị hành hạ một trận như thế Hi Nam không còn chảy nước mắt nữa, hắn run lẩy bẩy tự ôm lấy chính mình, "Hai đứa bé vừa nãy là sống hay đã chết?"
"Mặc kệ là chết hay chưa, chúng ta đều phải xem bọn nó là người sống."
Lý Tấu Tinh nói xong câu đó liền nhảy xuống giường định đi xem hai đứa bé kia có đóng kỹ cửa lại chưa.
Cố Vấn Thành xuống giường trước anh một bước, đóng chặt cánh cửa đang khép hờ lại, vẻ mặt bình tĩnh, "Ngoài cửa không có gì, đừng sợ."
Các anh em dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nam tử hán nhìn hắn, "Vấn Thành, cậu quá đàn ông quá đẹp trai!"
Lý Tấu Tinh chậm hơn hắn một bước, mỉm cười nhìn hắn quay lại, "Nghĩ như thế này, đây chỉ là thế giới giả lập, đồ vật bên trong đều là hình ảnh dùng dữ liệu để mô phỏng, có phải là không còn đáng sợ nữa không?"
"...!Đỡ hơn chút ít," Lăng Niên, "Tốt nhất là nên suy nghĩ về cảnh tượng mà các nhóm khác gặp phải."
Rõ ràng chính mình cũng lắm tai nạn, nhưng vừa nghĩ tới tình huống của những nhóm khác thì mấy người này lại có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Ít nhất bọn họ còn có Lý Tấu Tinh, cậu ấy là người đầu tiên kể chuyện ma, còn có Cố Vấn Thành to gan nữa, vừa nhìn liền thấy ưu thế của bọn họ lớn hơn trời.
May mà trong thế giới giả lập không có phát sóng trực tiếp, bọn họ hoàn toàn không cần quan tâm đến hình tượng, bị dọa thì cứ giật mình, người biết tới bộ dạng xấu xí của họ đều là người trong nhà.
Bọn họ thức trắng đêm đề phòng tập kích, không ngủ cả đêm mà còn sảng khoái tinh thần hơn cả được ngủ.
Không có công cụ tính giờ chuẩn xác, cho đến khi bà lão gõ cửa phòng bọn họ lần nữa thì mấy người mới biết bây giờ đã là sáng sớm hôm sau.
Hoàn thành nhiệm vụ đưa bé gái đi học, lại chịu đựng đến xế chiều hôm đó là có thể thoát khỏi thế giới này.
Bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, ra khỏi phòng.
Ngôi nhà cũ kỹ vẫn mang dáng vẻ tối tăm u ám, bà lão ẩn mình trong góc, "Bây giờ là năm giờ, các cậu mau đưa hai cháu gái lão tới trường học đi."
Sắc trời vẫn còn tối đen, Swarin thoáng nhìn căn phòng chẳng có chút khói lửa nào, hỏi: "Bọn nó không ăn cơm hả?"
"Mắt lão mù, không nấu cơm được," bà lão cười cười, "Nếu các cậu tốt bụng thì khi dẫn tụi nó đi ngang qua phố xá, mua cho hai đứa một xâu kẹo hồ lô."
Hai cô bé đã chờ sẵn bên ngoài, cơ thể tụi nó đã trở lại bình thường, như thể sự không khớp mà đội Mộng Chi trông thấy tối hôm qua chỉ ảo giác.
Nghe thấy có thể ăn kẹo hồ lô hai đứa cười khanh khách, "Tuyệt quá tuyệt quá, tụi em muốn ăn kẹo hồ lô."
Swarin: "...!Kẹo hồ lô là cái gì, ăn ngon không?"
Bấy giờ Lý Tấu Tinh mới nhớ ra lúc anh kể chuyện ma ở sao Trú Lưu hình như có nhắc đến kẹo hồ lô.
Ban tổ chức phương cũng thật biết cách lấy tư liệu.
"Anh thế mà lại chưa từng ăn kẹo hồ lô," giọng điệu và biểu cảm của hai cô bé rất đồng bộ, nhìn Swarin với vẻ đồng tình, "Được rồi, lúc đó anh cũng mua cho mình một xâu đi."
Cái này Lý Tấu Tinh đã từng nói, không được ăn đồ quỷ đưa.
Swarin ghi nhớ rõ ràng, từ chối: "Không cần, anh sẽ không ăn."
Vẻ mặt bé gái tức thì sa sầm, hai đứa bước từng bước áp sát Swarin, "Sao lại không ăn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ăn ngon như vậy mà."
Swarin bị dọa cho sắp khóc lắp ba lắp bắp giải thích: "Con trai tụi anh mỗi tháng sẽ có mấy ngày không thể ăn đồ ngọt."
Bé gái dừng bước, nghi ngờ nhìn nhau, "Em gái, hình như có chuyện này?"
Cô bé còn lại nghiêng đầu, "Chị ơi, câu nói này nghe thật quen."
"Quên đi," hai đứa đồng thanh, "Vậy anh đừng ăn nha."
Swarin thở phào nhẹ nhõm, đội Mộng Chi phía sau hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Xe ở kia," giọng bà lão từ trong nhà vang lên, "Chàng trai trẻ, ở đây có hai chiếc xe, các cậu phải dẫn theo cháu gái của lão, nhất định phải đưa tụi nó tới tận trong trường học.
Nhớ kỹ, một chiếc xe chỉ có thể chở bốn người."
Đây là lần thứ ba bà lão nói những lời này, các đồng đội liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật gật đầu.
Hai bên cửa lớn là hai chiếc xe giống như xe ba gác, Lý Tấu Tinh ngồi vào ghế lái một chiếc trong đó, Cố Vấn Thành lập tức ngồi lên chỗ ngồi phía sau của chiếc xe không mái che.
Mắt Swarin phát sáng nhanh nhẹn leo lên chiếc xe này, Cố Vấn Thành nhìn hắn với vẻ tán thưởng, dần dần tìm thấy niềm vui khi khoe ân ái.
Ba người khác chỉ có thể chen lên chiếc xe còn lại.
Hai cô bé chia ra ngồi.
Người cầm lái xe còn lại là Hi Nam, hắn học theo bộ dáng Lý Tấu Tinh điều khiển xe, thở hổn hển thề sống chết phải đi song song với Lý Tấu Tinh.
"Đừng sợ," Lý Tấu Tinh nhìn dáng vẻ kinh sợ này của hắn thì bất