Vì có người đột nhập nên chuông báo động vang lên khắp căn cứ dưới mặt đất.
Lực lượng tác chiến bày sẵn trận địa đón địch, nhưng bầu không khí bên trong phòng nghiên cứu lại cực kỳ thoải mái.
Chỗ này là địa bàn tạm thời của "Trái Tim Sâu Mọt", từ trước tới giờ chưa có ai có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp vũ khí và máy làm nhiễu để tới trước mặt bọn họ.
Nghiên cứu viên bật máy gây nhiễu trong bán kính 20 mét, động tác thành thạo, "Luôn có những kẻ điếc không sợ súng tới quấy rầy chúng ta nghiên cứu."
"Nghe nói mấy kẻ xông vào đây là người của đế quốc," một người khác tiếp lời, "Đế quốc đang chuẩn bị vùng lên phản kháng hả? Ha ha, đoán xem lần này bọn chúng có thể cầm cự bao lâu."
"Không biết tự lượng sức mình," các nghiên cứu viên cười nhạo một tiếng, "Sau khi nguyên soái Maka của đế quốc rời khỏi chiến trường, toàn bộ đế quốc sẽ biến thành địa bàn của chúng ta."
Đối tượng thí nghiệm ngồi bên cạnh, cậu ta đã được tiêm Nan vào.
Nguyên tố đặc thù này có thể khiến cơ thể của cậu ta tăng trưởng nhanh chóng, chờ sau khi hoàn toàn hấp thụ, các nghiên cứu viên sẽ tiêm NK-03 cho cậu ta.
Bây giờ gần như đã hấp thụ xong, tuy rằng chuông báo động vẫn còn đang kêu nhưng người ở phòng nghiên cứu lại chẳng thèm đếm xỉa đến nó mà lấy NK-03 được cất giữ ra.
Ống thuốc không màu trong suốt thoạt trông rất bình thường không có gì kì lạ.
"Sau khi uống thuốc cậu sẽ cảm giác đau đớn cực kỳ," nghiên cứu viên nói với đối tượng thí nghiệm, "Tiếp đó cậu sẽ cảm thấy tim mình ngừng đập, nhiệt độ cơ thể dần mất đi.
Vào lúc này, nhất định phải tin rằng mình còn sống, chỉ cần vượt qua trạng thái chết giả là cậu đã thành công một nửa, Nan sẽ giúp cậu sống sót."
Đối tượng thí nghiệm gật gật đầu, hai mắt vô thần.
Nghiên cứu viên đang định mở ống nghiệm NK-03 ra thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh.
Bọn họ lần theo mùi máu nhìn qua thì thấy chỗ mi tâm của đối tượng thí nghiệm trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái lỗ to cỡ lỗ đạn, dòng máu đậm màu đang chậm rãi chảy ra từ cái lỗ này.
Đối tượng thí nghiệm mà bọn họ cẩn thận chuẩn bị đã chết rồi.
Nghiên cứu viên cầm NK-03 vô thức lùi về sau hai bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, "Chuyện gì thế này!"
"Cậu ta chết như thế nào, người đâu! Người đâu! Khoang cấp cứu đâu!"
"Chúng ta chỉ có một bình Nan! Đã cho cậu ta dùng rồi, cậu ta không thể chết được!"
Tiếng báo động càng ngày càng vang, âm thanh ồn ào từ trên hành lang truyền đến, nghiên cứu viên cảnh giác nhìn xung quanh, thấy có vật gì đó chợt lao tới đập vào tấm kính đặc chế ở phòng nghiên cứu của bọn họ.
Bọn họ định thần nhìn lại, kinh hãi cực kỳ, bước chân lảo đảo lui về phía sau.
Hóa ra đây là đồng nghiệp ở Trùng Nghiệp của bọn họ!
Thi thể bê bết máu trượt từ tấm kính xuống mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Các nghiên cứu viên nương theo thi thể này nhìn về phía trước, hành lang dẫn tới phòng nghiên cứu đã phủ đầy máu tươi, tất cả thi thể nằm la liệt trên mặt đất đều là người bên bọn họ.
"Ai, ai tới đó," nghiên cứu viên luống cuống tay chân xác nhận máy gây nhiễu và lồng phòng hộ đều đã được mở, "Mọi người yên tâm, không ai có thể làm chúng ta bị thương."
"Thông báo lại cho mọi người! Chúng ta đều là nghiên cứu viên, bây giờ có người xông vào trong này, những người khác thì sao, chết hết rồi à!"
Là đội ngũ nghiên cứu thuốc, trước giờ bọn họ chưa từng thấy ai có thể xông vào căn cứ dưới mặt đất, giờ khắc này cảm thấy vô cùng không chân thực, những thi thể xung quanh dường như chỉ là ảo giác.
Bọn họ gọi cho lực lượng tác chiến, thế nhưng chẳng có ai nhận liên lạc.
"Giữ NK-03 cẩn thận! Cất vào vali!"
Có người lớn tiếng ra lệnh, "Khí độc nghiên cứu lúc trước đâu, phóng ra!"
"Nhất định phải cho tên to gan không đầu óc này có đi mà không có về!"
Kẻ đang hoảng loạn kia không ngừng nói ra những lời hung ác, tựa như làm vậy là có thể khiến người đột nhập biết sợ.
"Cho ai có đi mà không có về?"
Giọng nói khàn khàn vang lên rõ ràng bên tai bọn họ, "Khẩu khí không nhỏ, lũ sâu mọt."
Chất giọng như tiếng cát lạo xạo tựa lưỡi hái của tử thần, nhất thời khiến những người này sững sờ tại chỗ.
Bọn họ vô cùng rõ ràng đây là giọng của ai.
Wasser dẫn theo thuộc hạ, dẫm lên máu tươi và thi thể, chậm rãi bước về phía bọn họ.
Nghiên cứu viên cầm vali kinh hoảng mở vali ra định bỏ NK-03 vào, trong chớp mắt tinh thần lực đang lãng vãng bên tai gã hung hãn xuyên thẳng vào trái tim của gã.
NK-03 rơi xuống từ trong tay gã được tinh thần lực của Cố Vấn Thành bao lấy, đưa về phía chủ nhân.
Trên chiếc mặt nạ trắng của Wasser đã dính đầy máu tươi, giết chóc suốt một đường khiến hắn chẳng khác nào La Sát.
Rõ ràng có thể dùng phương thức ôn hòa hơn nhưng hắn lại cố tình làm trên người mình dính đầy máu tươi.
Nghiên cứu viên hoảng hốt, thật sự là Wasser...!
Với công dân đế quốc Wasser là nhân vật vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn, nhưng với cướp vũ trụ hắn chính là một tên ác ma đáng sợ.
Đáng sợ hơn là, máy gây nhiễu và lồng phòng hộ của bọn họ đều vô dụng với tên ác ma này, rốt cuộc hắn đã mạnh hơn trước bao nhiêu lần.
Wasser lấy được NK-03, hứng ánh đèn xem màu sắc của nó, "Hóa ra nằm trong tay các người."
"Lúc uống thứ này tôi hoàn toàn chẳng biết nó trông như vậy," Wasser khẽ cười một tiếng, "Lấy được đồ rồi, tiếp theo chính là các người."
Một nghiên cứu viên trong đó cầm lấy loại thuốc vừa mới được nghiên cứu phát minh, là kịch độc được chiết xuất từ các nguyên tố trong NK-03.
Gã run giọng uy hiếp, "Dừng lại."
Wasser thật sự dừng lại bước chân.
.
Truyện Đoản Văn
Nhưng không đợi nghiên cứu viên vui mừng, đầu của gã đã bị tinh thần lực sắc bén xuyên qua.
Một giây sau, toàn bộ nghiên cứu viên trong phòng nghiên cứu chết hết.
"Trái Tim Sâu Mọt" thần bí quỷ quyệt trong mắt người khác đã hoàn toàn tiêu vong dưới tay Wasser.
Bọn Nord không dám tin, "Kết thúc rồi?"
Mu bàn tay cầm NK-03 của Wasser đã nổi lên gân xanh, lại cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên."
Lấy được thuốc rồi, kế tiếp là đi "tìm chết".
Lý Tấu Tinh.
Sao tôi lại cam tâm tình nguyện hi sinh vì em nhiều như vậy.
Wasser đã lâu không gặp bùng nổ sức mạnh, nhóm thuộc hạ của hắn lúc này mới muộn màng phát hiện...!Hình như đại nhân mạnh hơn rồi.
"Tiếp theo chính là con sâu lớn nhất kia," Wasser quay người, nhóm thuộc hạ vội vàng đuổi theo.
Hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ đến độ chỉ mình hắn nghe được, "Giết hắn, hết thảy đều kết thúc."
Thuộc hạ theo phía sau ung dung bước đi, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo.
Bọn họ đi theo Wasser, chẳng hay rằng mình đang đi theo cái chết.
Wasser là kẻ luôn hành sự đơn độc, nhưng vẫn luôn có một số người bị nhân cách của hắn thu hút, trung thành với hắn mà dâng hiến cả bản thân.
Bọn họ đi theo Wasser đã nhiều năm, làm rất nhiều chuyện, ngay khi Wasser bên bờ sinh tử bọn họ cũng không hề từ bỏ.
Wasser thừa nhận, hắn vô cùng ích kỷ.
Hắn muốn vứt bỏ thân phận Wasser thì phải ném hết tất cả những thứ thuộc về thân phận này, bao gồm cả những thuộc hạ này.
Bước đi nhẹ nhàng chậm rãi có nhịp điệu, nhưng hai mắt của hắn lại đầy u ám khủng bố.
Hắn muốn giết không chỉ là thủ lĩnh Trùng Nghiệp, không chỉ bản thân hắn, mà còn có những thuộc hạ hết sức tin tưởng hắn này.
Cố Vấn Thành vô tình lạnh lùng với người khác, dịu dàng duy nhất chỉ dành cho Lý Tấu Tinh và đồng đội.
Ai cũng có thể nói hắn lạnh lùng, mắng hắn tàn nhẫn, nhưng chỉ có người được hắn đặt nơi đầu tim mới biết Cố Vấn Thành này đến tột cùng có thể vì một người mà trả giá những gì.
Trong mắt Wasser xuất hiện vụn băng.
Thế nhưng khi người phía trước xuất hiện đã phá vỡ hết thảy lạnh lùng nơi hắn, khiến hắn luống cuống sững sờ tại chỗ.
Lý Tấu Tinh đứng giữa hành lang nhìn hắn.
Hai mắt tỉnh táo, không có một chút dấu hiệu bị thôi miên nào.
Wasser dừng bước, hai người cách mười mấy mét nhìn nhau từ phía xa.
"Em ——" giọng nói khàn khàn, để lộ những cảm xúc mà Wasser không nên biểu hiện ra.
Wasser nhắm mắt lại, ngữ điệu lại trở nên ngả ngớn qua loa, "Sao đi đâu cũng gặp được em vậy, cậu bé ngoan của tôi?"
Trên môi Lý Tấu Tinh là lớp da khô bị tróc ra, cảm giác nôn nóng lan tràn từ mỗi một sợi tóc, nhưng sau khi gặp được Wasser anh lại lặng im không nói lời nào.
Dưới ánh nhìn của anh, Wasser dần trở nên hoang mang, bước về phía trước vài bước, "Tại sao không nói chuyện?"
Sự im lặng giữa những người yêu nhau là từng nhát dao cùn cứa vào trái tim.
Cuối cùng Lý Tấu Tinh cũng mở miệng nói chuyện, giọng anh không lớn, nhưng trong hành lang yên tĩnh lúc này ai cũng có thể nghe thấy giọng của anh.
Anh