Một buổi sáng bình thường, Lý Tấu Tinh vừa tỉnh dậy đã phát hiện có gì đó không ổn.
Trong căn phòng của trường quân đội Thừa Dương, chiếc giường đối diện anh bằng phẳng sạch sẽ, trên đó không một bóng người.
Lý Tấu Tinh nhìn chằm chằm đối diện, cau mày.
Mười mấy phút sau, cửa phòng anh bị gõ vang, Cố Vấn Thành mang theo điệu bộ phong lưu bước vào.
Sau khi lên tiếng chào hỏi anh thì hắn ngồi xuống mép giường đối diện, khóe môi còn treo nụ cười hư hỏng, "Chào buổi sáng."
Lý Tấu Tinh nhìn hắn chòng chọc, không lên tiếng.
"Na An đã chuẩn bị bữa sáng," dừng một chốc, Cố Vấn Thành đứng dậy cởi áo chuẩn bị thay đồ, "Nếu cậu đói thì nói cô ấy dọn bữa sáng cho cậu ăn trước đi."
Trên tấm lưng kia là từng dấu hôn nhạt màu, và cả dấu cào do móng tay sắc bén của phụ nữ lưu lại.
Lý Tấu Tinh cảm thấy đầu óc rối bời, ân ẩn phát đau.
Anh đứng dậy bước tới sau lưng Cố Vấn Thành, không nhịn được đưa tay chạm vào vết hôn trên đó.
Nhưng còn chưa chạm được, cổ tay anh đã bị Cố Vấn Thành hung hăng nắm lấy.
Nụ cười Cố Vấn Thành phai nhạt, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy hồ nghi.
Hắn quay người lại, liếm liếm khóe miệng bị rách, lại cười nói: "Tấu Tinh, cậu muốn làm gì?"
Lực độ siết lấy cổ tay không chút lưu tình, Lý Tấu Tinh tin rằng trên cổ tay mình đã phủ đầy tinh thần lực của Cố Vấn Thành, chỉ cần anh có gì không đúng là những tinh thần lực này sẽ lấy mạng anh ngay tức khắc.
Nhưng anh lại chẳng cảm nhận được gì cả, không cảm nhận được tinh thần lực luôn quấn quýt lấy anh của hắn, cũng không cảm nhận được biến hóa trong lòng Cố Vấn Thành.
Liên kết như cây liền cành giữa bọn họ, bây giờ giống như đã bị chặt đứt.
Cố Vấn Thành trước mặt anh đây, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa tàn nhẫn, nụ cười tít mắt có mang theo dao, khí chất lãng tử nở rộ, trong từng cử chỉ đều có thể ngửi được mùi thỏa mãn khi đàn ông được giải tỏa.
Là loại mùi vị thỏa mãn sau khi làm chuyện đó.
Không có chút mùi thơm mà Lý Tấu Tinh quen thuộc nào cả.
Anh trầm mặc tránh thoát khỏi tay Cố Vấn Thành, "Không có gì."
Chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa là bố cục quen thuộc, ấm áp thân thiết, nhưng trong phòng khách và phòng bếp lại là Na An đầu bù tóc rối đang bận rộn.
Na An thấy anh đi ra, ý cười ngượng ngùng trên mặt càng nồng đậm.
Cô bưng đồ ăn nóng hổi đặt lên bàn, "Cuối cùng tớ cũng có cơ hội trổ tài, Tấu Tinh, cậu không được chê cười đâu đấy."
Lòng Lý Tấu Tinh bây giờ rất loạn nhưng anh cố gắng không biểu hiện ra.
Bấy giờ anh mới gật đầu một cái, động tác biểu cảm đều rất cứng ngắc.
Cố Vấn Thành thay quần áo xong thì đi ra khỏi phòng, híp mắt nhìn chăm chú bóng lưng anh.
Sao hôm nay Lý Tấu Tinh lại kỳ lạ như thế?
"Vấn Thành," Na An vừa thấy hắn vành tai đã đỏ bừng, khí chất thiếu nữ hòa lẫn với khí chất phụ nữ trưởng thành quyến rũ, trách móc, "Thay có một bộ quần áo mà sao lại lâu như vậy, cháo nấu cho anh đã nguội hết rồi."
Cố Vấn Thành cười khẽ mấy tiếng, tiến lên ôm lấy cô, đoạn đặt một nụ hôn lên mái tóc, hình ảnh hai người ôm nhau quả thực là trai tài gái sắc.
Na An, "Tấu Tinh còn đang nhìn đấy!"
Cô xấu hổ tránh đi, Cố Vấn Thành bắt lấy cô, ý cười đong đầy, đoạn ngẩng đầu nhìn Lý Tấu Tinh, "Cậu ấy là anh em của anh, sao mà để ý chứ..."
Lúc hắn nhìn qua Lý Tấu Tinh đã quay mặt đi, đường cong nơi gò má thanh thoát, vẻ mặt lạnh như băng.
Môi mỏng mím chặt, tựa như đang nhẫn nhịn gì đó.
Cố Vấn Thành khựng lại, nhíu mày.
"Tôi đi gọi..." Giọng Lý Tấu Tinh khàn khàn, "Tôi đi gọi bọn Tế Du."
Hôm nay thái độ của anh đối với Cố Vấn Thành đặc biệt hờ hững, Cố Vấn Thành cũng lạnh nhạt ừ một tiếng, thờ ơ đáp lại qua loa, "Đi đi."
Bước chân Lý Tấu Tinh không ngừng, vòng qua đôi tình nhân, gõ cửa phòng Tế Du và Lăng Niên.
Tế Du mở cửa, sau khi thấy anh thì nụ cười tươi hơn một chút, "Sao vậy Tấu Tinh?"
Cảm giác đồng đội mang đến vẫn còn quen thuộc, Lý Tấu Tinh cười một tiếng, "Ăn sáng thôi Tế Du, cậu đi gọi Hi Nam đi."
"Được rồi, cảm ơn," Tế Du cười cười, "Các cậu chờ một lát, bọn tôi tới ngay."
Cửa lần nữa bị đóng lại.
Lý Tấu Tinh nhận ra đồng đội có chỗ nào đó là lạ, quan hệ giữa đồng đội ở thế giới này so với tình đồng đội trong trí nhớ của anh thì khách khí có thừa, thân thiết chưa đủ.
Đúng vậy, ở thế giới này.
Cố Vấn Thành ở đây mới là Cố Vấn Thành dưới ngòi bút của tác giả.
Lý Tấu Tinh đứng tại chỗ mấy giây rồi mới đi tới trước cửa phòng Lăng Niên, "Lăng Niên, ăn sáng thôi."
Anh đã làm xong công tác tư tưởng Lăng Niên khác hoàn toàn với người trong trí nhớ của mình.
Lăng Niên mở cửa, ánh mắt sắc bén nhìn anh, "Giọng cậu là lạ...!Hôm nay không khỏe à?"
Khóe mắt Lý Tấu Tinh vô thức liếc về phía Cố Vấn Thành và Na An, "Không có."
Cái nhìn này của anh bị Lăng Niên bắt được, ánh mắt Lăng Niên đột nhiên sáng lên, đoạn kéo anh vào trong phòng.
Cửa đóng lại đánh cạch.
Cố Vấn Thành nhìn về phía cửa phòng Lăng Niên, vẻ mặt khó đoán, tinh thần lực vô hình bò về phía trước hướng tới cửa phòng.
Nhưng tinh thần lực không nghe được gì cả.
Bên trong phòng.
"Tấu Tinh, cậu là Tấu Tinh có phải không." Bàn tay nắm lấy tay anh của Lăng Niên khẽ run, hắn nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Lời hắn nói rất loạn, nhưng Lý Tấu Tinh biết đây là ý gì.
Đội Mộng Chi thường xuyên dùng tinh thần lực truyền lời trong kênh đội ngũ, loại cảm giác quen thuộc này bất chợt tập kích, ánh mắt Lý Tấu Tinh nhìn hắn mang theo mừng rỡ cùng kinh ngạc.
"Lăng Niên," anh ổn định hô hấp, giọng nói cũng khẽ run run, "Là tôi."
Mắt Lăng Niên thoáng ẩm ướt.
Hắn cảm giác hình như mình đã mơ một giấc mộng dài thật đẹp.
Trong mộng, đội Mộng Chi là người nhà của hắn, là người nhà mà dù có hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ.
Trong giấc mơ đó, mỗi ngày bọn họ đều trải qua trong vui vẻ tự do, cùng nhau trưởng thành cùng nhau diệt ác, cùng nhau cười đùa uống rượu dưới bầu trời sao.
Đau thương nơi hắn được đồng đội xoa dịu, vui vẻ của đồng đội được hắn bảo vệ.
Nhưng khi tỉnh lại, cả thế giới ấy đã chẳng còn.
Đội Mộng Chi kia cũng đã biến mất.
Hai tên đàn ông mặt đối mặt với nhau, chí ít lòng biết rằng chuyện lúc trước không phải là một giấc mộng.
May mà vẫn còn anh em ở đây.
Lý Tấu Tinh và Lăng Niên nắm tay nhau thật chặt, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra khỏi cánh cửa này.
Những người khác của đội Mộng Chi và Na An đã ngồi bên bàn ăn.
Hi Nam nhìn hai người bước ra từ trong phòng Lăng Niên, mặt đầy thắc mắc, "Quan hệ giữa hai cậu từ khi nào mà trở nên tốt vậy?"
Tế Du gõ đầu hắn không chút lưu tình, cười áy náy với hai người, "Xin lỗi, Hi Nam không biết ăn nói."
"Không sao," Lý Tấu Tinh bước tới bên cạnh Hi Nam, liếc nhìn món ăn đặt trước mặt hắn, đoạn đưa tay đổi mấy món có vị chua ngọt ở xa xa với mấy món trước mặt kia, lại theo thói quen xoa xoa đầu hắn, "Không phải thích ăn mấy món này sao."
Hi Nam len lén giương mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Tế Du kinh ngạc, Lý Tấu Tinh cười cười với hắn, dặn dò: "Đừng có lén uống nước lạnh đấy."
Lúc ăn cơm tên này rất thích uống nước lạnh, nếu uống nhiều sẽ bị đau bụng.
"Cảm ơn," mặt Tế Du ửng đỏ, "Sẽ không đâu."
Lăng Niên ngồi bên cạnh tự nhiên đổi cho hắn một ly nước nóng.
Lý Tấu Tinh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, anh theo cảm giác nhìn lại, lập tức đối diện với ánh mắt thâm thúy của Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành không chỉ không dời ánh mắt, ngược lại còn cười càng thêm tươi, thay anh kéo ghế trống bên cạnh ra, "Lại đây, Tấu Tinh."
Bên trái Cố Vấn Thành chính là Na An, cánh tay thon dài của hắn đang khoác lên bả vai của cô, vừa thân mật lại quấn quýt.
"Tình cảm hai người thật tốt," Lý Tấu Tinh ngồi xuống, sau một hồi im lặng anh đột nhiên mở miệng, chẳng nghe ra cảm xúc gì, "Xác định quan hệ rồi à?"
Trong nguyên tác, Na An là chính cung trên danh nghĩa.
Bách Đồng được gọi là bạn đời tinh thần của Cố Vấn Thành, cô gái sao Tal có đôi tai hồ ly là người Cố Vấn Thành yêu chiều, Sofia là nữ vương, Nhậm Thanh Anh là người điều hòa.
Mỗi nữ chính đều có một không hai, mỗi người mỗi vai trò bên cạnh Cố Vấn Thành.
Động tác trên tay Lăng Niên khựng lại một chốc, lo âu nhìn về phía Lý Tấu Tinh.
Sau khi biết bộ dạng Cố Vấn Thành ở đây là gì, hắn biết đây cũng là dày vò đối với Lý Tấu Tinh.
Na An như cánh hoa nở rộ, lông mi khẽ run, ngượng