Hạ Nghi im lặng bôi thuốc vào vết thương của Khương Duy Minh, cô cố tình không để Khương Duy Minh nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình.
Có lẽ trong lòng cô vẫn còn chút giận dữ...
"Anh nghỉ ngơi đi, em về trước..."
Khương Duy Minh nhìn về phía Hạ Nghi đang loay hoay cất dụng cụ y tế.
Đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng...
"Hạ Nghi này...em...không muốn nói gì đó với anh hay sao..."
Duy Minh nắm tay Hạ Nghi kéo về phía mình, khuôn mặt đang thản nhiên dần trở nên hoảng hốt khi thấy cô đang khóc, chỉ im lặng khóc một mình suốt từ nãy đến giờ...
"Sao...sao em lại khóc chứ...anh xin lỗi...tất cả đều là lỗi của anh...em khóc chính là lỗi của anh..."
Hạ Nghi đưa tay lau sạch nước mắt, không phải lỗi của anh thì là lỗi của cô chắc.
Nhưng vấn đề chính là nhìn vết thương trên khuôn mặt anh thực sự rất đau đớn...cô chỉ là không kìm lòng được mà thôi...
"Tất cả là lỗi của anh đấy, anh bị người ta đánh thì tại sao lại quát em cơ chứ, tại sao lại muốn chia tay với em...rõ ràng em không làm gì có lỗi với anh mà..."
Khương Duy Minh tự nhận anh là tên khốn khiếp vì cảm thấy mắc cười trong cái hoàn cảnh này.
Bây giờ phải cố gắng vị tiểu thư Phó gia này nguôi giận để tha thứ cho anh mới được...
"Anh xin lỗi mà, sự việc này sẽ không xảy ra nữa đâu...Phó tiểu thư đừng giận anh nữa nha..."
Hạ Nghi lườm lườm Khương Duy Minh một cái, cô có thể rộng lượng tha thứ cho sự hồ đồ của anh với một điều kiện...
"Cho anh ba ngày để hồi phục vết thương đấy, nếu anh còn nghỉ học nữa thì em không xin phép chủ nhiệm thay anh đâu..."
Khương Duy Minh cười cười nhìn khuôn mặt trẻ con của Hạ Nghi, có lẽ cô hết giận anh thật rồi...
"Em ở lại ăn tối cùng anh rồi về, anh sẽ đặt taxi cho em nhé...!"
Hạ Nghi suy nghĩ một chút cũng đồng ý.
Cô phải dành nhiều thời gian để Vân Như có thể ở cùng với Phó Lập Thành càng lâu càng tốt, bọn họ sẽ nhanh chóng rơi vào lưới tình và quyết định đính hôn với nhau thôi...
"Được thôi, anh nấu đồ ăn cho em đi.
Em sẽ kể cho anh nghe chuyện tốt..."
Hạ Nghi vừa luyên thuyên kể chuyênn cho Duy Minh nghe, đến khi anh dọn một mâm cơm với đầy đủ các món ngon liền lên tiếng đáp lại câu chuyện của cô...
"Vậy...ý của em là Vân Như thích Phó Lập Thành và em đang cố tình tạo không gian riêng cho bọn họ sao...?"
Hạ Nghi bỏ miếng thịt kho vài miệng liền gật đầu, có thể Duy Minh cũng không ngờ rằng bạn thân của cô và anh trai của cô lại yêu nhau...
"Cái tên Phó Lập Thành kia lấy vợ sớm một chút, thì không ai dám làm phiền mỗi khi chúng ta hẹn hò rồi..."
Khương Duy Minh vẫn có cảm giác cái người anh trai tên Phó Lập Thành kia thực sự không phải dạng vừa.
Có thể hắn ta đang lợi dụng Vân Như để thực hiện một cái kế hoạch gì đó đã được lên lịch sẵn.
Nói chung anh vẫn không hoàn toàn tin vào việc hai người bọn họ sẽ đến được với nhau như lời Hạ Nghi nói...
"Thật ra, hồi chiều điều khiến anh nổi giận chính là em tự ý chuyển khoản cho anh.
Anh không muốn bản thân phải dựa dẫm vào em mới có thể sống được..."
Hạ Nghi gật đầu chấp thuận với ý kiến của Duy Minh.
Cô cũng nhận ra được bản thân mình đang gián tiếp hạ thấp lòng tự cao của anh, khiến anh tự ti về thân phận của mình...
"Vâng, em biết rồi..."
Khương Duy Minh nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Nghi, anh tiếp tục khuyên nhủ cô...
"Anh nghĩ em vẫn nên tiết kiệm một chút, lỡ sau này có việc gì cần dùng đến tiền vẫn có cái mà xoay sở..."
Khương Duy