Vân Như mang tâm trạng vui vẻ xen lẫn hồi hộp mang cà phê ấm vừa pha qua phòng của Phó Lập Thành.
Tuy lúc trước cô từng pha cà phê cho cha Vân ở nhà, nhưng cảm giác đối diện với người mình thầm mến mộ vẫn rất khác.
Cô theo thói quen gõ nhẹ cửa phòng hắn hai cái nhưng không thấy động tĩnh gì.
Vân Như dự định gọi tên hắn nhưng chợt nhớ ra lời dặn dò của Phó Lập Thành ban nãy...
"Phó thiếu gia...là em đây ạ..."
Phó Lập Thành vẫn đang tắm rửa bên trong, hiển nhiên sẽ không nghe thấy tiếng gọi nhỏ bên ngoài của Vân Như.
Mà cho dù hắn có nghe thấy cũng phải tùy tâm trạng mà quyết định mở cửa hay không...
Phó Lập Thành chạm nhẹ lên bờ môi khi nãy vừa mới hôn Hạ Nghi xong, hắn chính xác là người đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.
Trong một phút điên cuồng không kiềm chế được lý trí đang sực sôi, hắn đã khiến Hạ Nghi bị tổn thương sâu sắc.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra cô sẽ sợ hãi mà vâng lời hắn...
Từ trước đến nay Phó Lập Thành không có thói quen cưỡng ép bất cứ ai quan hệ với mình, vì điều đó khiến hắn mất hứng.
Nhưng sự phản kháng vô lực của Hạ Nghi lại khiến hắn trở nên kíc.h thích, chỉ một cái nhăn mày hay khóc lóc ủy khuất của cô cũng khiến nơi nào đó của hắn chào cờ trướng đau.
Huống hồ gì khi nãy môi cô thật sự rất thơm ngọt...
Phó Lập Thành thật sự không muốn dừng lại chỉ vì một cái hôn nhẹ, hắn muốn đưa lưỡi vào dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô, muốn chiếm lấy thứ ngọt ngào chỉ thuộc về riêng hắn, muốn cắn nhẹ lên đôi môi để lưu trữ giấu vết tình yêu của hai người.
Nhưng trước tiên hắn phải trấn an cô một chút đã, tham lam quá nhiều cùng một lúc thực sự không tốt...
Phó Lập Thành tự thỏa mãn bản thân một lúc mới quấn khăn tay ra ngoài, hắn lau nhẹ mái tóc chưa khô liền nhìn vào màn hình laptop đã thấy Hạ Nghi lên giường ngủ.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ngồi ở ngoài cửa khóc đến đau lòng, có vẻ cô phải tự trấn an bản thân nhiều lắm sau cú sốc đầu đời...
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của ai đó khiến Phó Lập Thành cau mày, chẳng phải hắn đã dặn dò người hầu không được làm phiền mình vào buổi tối rồi sao.
Tuy nghĩ như thế nhưng hắn cũng ra mở cửa để xem kẻ to gan đấy thực sự là ai...
"Tôi đã dặn dò không được làm phiền tôi, các người bị điếc à..."
Phó Lập Thành nhìn xuống cô gái đang cầm ly cà phê run rẩy trước mặt, hắn thực sự muốn người phụ nữ này có thể khuất khỏi tầm mắt của hắn ngay tức khắc.
Nhưng sự việc chưa thành thì không thể mất kiên nhẫn...
"Là Vân tiểu thư sao, tôi tưởng bọn người hầu làm phiền nên mới nói thế, cô đừng để bụng..."
Vân Như gật đầu ủy khuất nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ đưa ly cà phê vẫn còn ấm cho Phó Lập Thành.
Cô khẽ ngước lên nhìn hắn, liền thấy người đàn ông cao lớn thập phần tiêu sái này vẫn chưa mặc đồ, chỉ quấn đại chiếc khăn tắm ngang hông lộ ra thân hình săn chắc.
Gương mặt cô vì xấu hổ liền trở nên ửng hồ, giọng nói lắp bắp...
"Em...nghĩ Phó thiếu có rất nhiều việc phải giải quyết, thường thức khuya nên em pha cà phê cho anh..."
Phó Lập Thành nhìn ly cà phê màu hơi nhạt trước mặt, có lẽ pha bằng máy và cho rất nhiều sữa.
Đây cũng chính là loại cà phê mà hắn ghét nhất, mùi vị không khác thuốc chuột là mấy.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ rằng bọn họ là anh em nên khẩu vị giống nhau hay sao...
"Cảm ơn Vân tiểu thư có lòng, vậy tôi đành nhận ly cà phê này vậy..."
Phó Lập Thành cầm ly cà phê trên tay Vân Như liền đóng cửa lại, hắn không chút do dự đổ toàn bộ cà phê trong ly vào cái cây kiểng nhỏ bên cạnh, sau đó ném thẳng cái