Tiếng chuông điện thoại báo thức lúc bảy giờ vang lên gọi Hạ Nghi dậy từ giấc ngủ sâu.
Cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đầu tóc rồi bời cùng gương mặt có phần mệt mỏi của mình để đến quán ăn làm việc.
Đột nhiên nhớ đến đêm hôm qua nghe được từ phía Tịnh Hy giới thiệu công việc lương cao càng khiến cô cao hứng hơn hẳn...
Vì quán cơm chỉ cách phòng trọ cô thuê khoảng hai cây số nên Hạ Nghi chọn việc đi bộ để tiết kiệm chút tiền ích ỏi đóng viện phí cho mẹ cô.
Nghe bác sĩ thảo luận về việc tiền thuốc men sẽ ngàng càng cao khiến Hạ Nghi cũng lo lắng hơn rất nhiều...cô sợ đến một ngày nào đó bản thân sẽ không chống cự nổi mất...
Hạ Nghi vừa đi vừa chạy khoảng mười lăm phút đã đến được nơi làm việc.
Có lẽ hôm nay quán cơm khá vắng khách nên lúc cô đến không bị bà chủ phàn nàn, mọi người cũng vui vẻ phụ cô làm vài công việc lặt vặt.
Đột nhiên Tịnh Hy xuất hiện liền nắm lấy tay cô kéo vào bên trong kho dự trữ như muốn nói điều gì đó...
"Tôi lấy được thư giới thiệu cho cậu rồi này, sẽ được xem xét ưu tiên hơn mà không cần phải xếp hàng chờ đợi đâu..."
Hạ Nghi mỉm cười rạng rỡ liền nhận lấy thư giới thiệu từ tay Tịnh Hy, cô nhanh chóng lấy bút ngồi điền tất cả thông tin cần thiết có liên quan đến công việc.
Cô có đọc sơ qua phần giới thiệu liền thấy quán bar này khá gần trung tâm thành phố, nhưng vì tiền lương khá cao nên cô không quan tâm lắm đến rủi ro bị người quen bắt gặp.
E rằng chỉ cần cẩn thận chút là được...
"Cô lấy được thư giới thiệu này từ đâu thế...?"
Tịnh Hy vỗ nhẹ vai Hạ Nghi trấn an, cô nhanh chóng giải thích về việc tờ giới thiệu này bất ngờ xuất hiện...
"Cái này lấy được từ chỗ người yêu của tôi, anh ấy là một bantender tại nơi này..."
Hạ Nghi bất ngờ ồ lên một tiếng, cô không ngờ người đáng yêu như Tịnh Hy lại có bạn trai làm bantender, quả thật chuyện Phó thị có thể phá sản thì những chuyện khác đều có thể xảy ra một cách hiển nhiên mà.
Hạ Nghi đưa lại tờ giấy cho Tịnh Hy để cô nộp giúp mình, tiện thể lấy được ngày giờ hẹn gặp mặt đối phương...
"Cảm ơn cô nhiều lắm, tôi sẽ trực hộ cô một ngày xem như lời cảm ơn nhé...!"
Hai mắt Tịnh Hy sáng lên tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, được như vậy cô có thể đến quán bar để trò chuyện cùng bạn trai rồi.
Nhưng trước hết bọn họ phải quay về vị trí làm việc trước khi bị quản lý phát hiện bọn họ ngồi đây đàm tiếu với nhau...
"Bốn giờ chiều nay cô nhớ đến quán bar gặp quản lý đấy nhé, anh ta sẽ đưa cô đến thử một số loại rượu...nếu cảm thấy ổn thì sẽ được kí hợp đồng làm việc dài hạn..."
Hạ Nghi gật đầu hài lòng cố gắng làm cho xong hết những công việc thuộc phạm vi của mình để xin về sớm đến kịp buổi phỏng vấn.
Vì quán bar này cách nơi cô ở tận mười cây số nên không tài nào có thể đi bộ được nên bắt buộc phải bắt taxi.
Nếu chẳng may cô thất bại thì e rằng phải tốb tiền taxi công cốc rồi...
Hạ Nghi vẫn còn nhớ lúc trước Khương Duy Minh bảo cô tiết kiệm tiền để sau này còn dùng đến, may sao cô nghe lời anh nên cũng có một số tiền khá ổn đủ để chi tiêu trong nửa năm.
Nhắc đến Khương Duy Minh, tim cô bỗng nhói lên một hồi đau đớn...chứng tỏ cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, trên hết vẫn là cảm giác tội lỗi khi dùng những lời lẽ tổn thương đến lòng tự trọng của anh, khiến anh nhìn cô bằng con mắt khinh thường cộng với vẻ mặt chán ghét tột độ...
Hạ Nghi thở dài ra một cái liền lấy lại vẻ điềm tĩnh