Khương Húc trò chuyện cùng Phó Lập Thành một lúc liền quay trở lại sân khấu, ông ta nhanh chóng cất tiếng chào mừng những vị khách đã dành thời gian ra tham dự tiệc rượu của mình, hòng giới thiệu con trai với bọn họ...
"Như các vị đã được thông báo trước đó, ngày hôm nay Khương Húc tôi xin trân trọng giới thiệu đứa con trai duy nhất của mình, người thừa kế gia sản do tôi để lại...Khương Duy Minh..."
Khương Húc vừa dứt lời đã có những tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lớn, tiếp đến ánh đèn sân khấu liền hướng về phía một người con trai vô cùng anh tuấn bước ra.
Khác với khi xưa, trông anh trưởng thành hơn rất nhiều...
"Tôi rất hân hạnh được chào mừng tất cả mọi người đã tới tham dự..."
Khương Duy Minh nâng ly cùng bọn họ chúc mừng, anh nhanh chóng đưa mắt xuống dưới sân khấu liền nhìn thấy Hạ Nghi đang đứng bên cạnh Phó Lập Thành...cùng gương mặt ngạc nhiên vô cùng của hai người bọn họ...
"Nhanh thật đấy..."
Khương Duy Minh bước xuống phía dưới đi về phía Phó Lập Thành, anh theo lễ nghi hơi cúi mừng chào hắn...
"Rất hân hạnh được gặp ngài..."
Hạ Nghi đứng bên cạnh không kiềm được sự bàng hoàng lẫn tò mò, cô liền nhướn người lên khẽ thì thầm vào tai Phó Lập Thành...
"Anh...anh biết Khương Duy Minh là con trai của Khương Húc, tại sao không nói cho tôi biết..."
Hạ Nghi không ngờ rằng sau khi trở lại thành phố đã có vô số chuyện bất ngờ không thể lường trước được.
Lý nào Khương Duy Minh có cuộc sống khó khăn kia lại chính là con trai của ông trùm ma túy, còn Phó Lập Thành vừa là chủ tịch, vừa mang danh phận đại công tước của giới quý tộc Tây Ban Nha...
"Tôi không ngờ...đến bây giờ anh vẫn muốn lôi chuyện này ra sỉ nhục tôi..."
Phó Lập Thành đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ngược lại Hạ Nghi, ngay cả hắn cũng không để tâm đến chuyện Khương Húc có con trai chứ đừng nói đến chuyện tên nhóc con kia chính là người thừa kế của ông ta...
"Em đừng giận, bây giờ tôi cũng mới biết..."
Phó Lập Thành bày ra gương mặt thành thật nhìn Hạ Nghi, lại nhìn về phía Khương Duy Minh vẫn đang cúi đầu mới giả bộ ho vài cái rồi lên tiếng...
"Cậu làm tôi vô cùng bất ngờ đấy, đứa con trai được Khương Húc bảo vệ suốt ngần ấy năm..."
Khương Duy Minh mỉm cười liền ngẩn đầu lên, ánh mắt của anh vẫn một mực nhìn Phó Lập Thành không có ý liếc sang Hạ Nghi khiến cô chột dạ.
Nhưng anh ghét cô như vậy cũng đúng thôi, vì cô chính là người bỏ rơi anh trước...
"Tôi ra ngoài một chút, anh cứ trò chuyện với khách mời đi..."
Hạ Nghi nói trước với Phó Lập Thành mắc công hắn lại đi tìm cô, như vậy thật sự rất phiền.
Huống chi bên trong bầu không khí vô cùng ngột nghẹt và khó chịu...
"Lâu không gặp...em không có gì muốn hỏi anh à..."
Hạ Nghi giật mình xoay người lại liền bắt gặp cảnh tượng Khương Duy Minh đang đi về phía cô, nhưng cô cũng không có ý định né tránh ánh mắt dò xét của anh...
"Khương thiếu...chúng ta cũng không còn liên can đến nhau, phiền anh đừng xưng hô quá thân mật..."
Khương Duy Minh nhướng mày nhìn Hạ Nghi, anh để ý cô từ đầu bữa tiệc cho đến tận bây giờ chỉ để hai người có cơ hội nói chuyện riêng.
Không ngờ cô vẫn còn vì chuyện mấy tháng trước mà né tránh anh...mặc dù lỗi là ở cô...
"Hay cho câu không liên can của em...chẳng phải em đã bảo chỉ cần có tiền, em đều đáp ứng sao...?"
Hạ Nghi không muốn đề cập vấn đề không liên quan