Khương Duy Minh cúp điện thoại liền hướng mắt về phía Hạ Nghi cười nguy hiểm.
Có vẻ nãy giờ cô khóc vì người khác cũng quá đủ rồi, cũng đến lúc làm cô khóc vì anh...
"Em yêu à, đến giờ của chúng ta rồi..."
Hạ Nghi sợ hãi lùi lại phía giường nhưng nhanh chóng bị Khương Duy Minh cầm chân kéo mạnh trở lại, anh dùng sức chế trụ hai tay của cô lên đầu giường, ánh mắt lãnh lẽo không chút thương tiếc nhìn xuống đôi mắt mọng nước của cô...
"Chằng phải em từng lên giường cùng hắn rồi hay sao, bây giờ đến lượt tôi lại tỏ ra sợ hãi như thế..."
Hạ Nghi sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, cô để ý thấy cái đèn trên tủ đầu giường đang phát sang, nhưng tay bị Khương Duy Minh chế trụ nên không vớ được.
Trước tiên phải giả vờ ngoan ngoãn để hắn thả cô ra...
"Tôi chưa từng lên giường với Phó Lập Thành...hắn cũng chưa từng chạm vào tôi..."
Mỗi lần Phó Lập Thành có ý định đồi bại với cô, chỉ cần cô khóc lên đau lòng thì hắn liền dừng lại lập tức dùng lời lẽ ngọt ngào an ủi cô, vì cô biết rằng hắn yêu cô đến điên rồi.
Còn Khương Duy Minh thì khác, anh chính là không có được cô đến mức điên rồi.
Ngay cả việc đánh thuốc mê cô còn dám làm, huống chi là loại chuyện này...
Khương Duy Minh nhìn khuôn mặt thành khẩn của Hạ Nghi cũng nới lỏng bàn tay đang giữ chặt hai tay cô ra, khuôn mặt cũng ôn hòa đi đôi chút.
Anh vốn tưởng rằng Hạ Nghi vì tiền mà lên giường với Phó Lập Thành, nên anh mới lập ra kế hoạch này để chế trụ cô.
Nếu biết trước Hạ Nghi của anh vẫn còn trong trắng, anh cũng không nỡ lòng nào đối xử thô bạo với cô như thế này rồi...
"Em ngoan ngoãn chút tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng..."
Khương Duy Minh cúi xuống đặt những nụ hôn rải rác lên cổ của Hạ Nghi khiến cô rùng mình kinh tởm, nếu trước đây khi còn yêu nhau thì cô cũng không có thái độ gì quá ghê gớm đối với hành động của anh nhưng bây giờ bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì nữa rồi.
Huống chi hiện tại cô cũng không còn tình nguyện yêu anh như lúc trước...
Pang...!
Hạ Nghi vớ được chiếc đèn trên tủ đầu giường liền dùng hết lực đánh mạnh vào đầu của Khương Duy Minh khiến anh chao đảo ngã sang một bên.
Thái dương bị đánh trúng, Khương Duy Minh thống khổ rên lên một tiếng, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, thân thể theo quán tính nghiêng sang một bên.
Hạ Nghi nhân lúc Khương Duy Minh sơ suất, cô đứng bật dậy, hai chân chạm xuống đất chuẩn bị bỏ chạy, đồng thời cũng chỉnh lại cổ tay sắp bị sái tới nơi rồi...
Trong khoảng khắc hai chân hạ xuống mặt đất, mái tóc dài đột nhiên bị Khương Duy Minh nắm lấy từ phía sau hung bạo lôi trở về.
Từ chỗ da đầu bị kéo truyền đến một trận đau nhức khiến Hạ Nghi hét lớn tiếng, thân thể chao đảo ngã xuống giường, lần này cô bị Khương Duy Minh trực tiếp đặt dưới thân...
Có lẽ là do bị đánh vào đầu nên lực phản ứng của Khương Duy Minh giảm xuống, anh không kịp phản ứng đã bị Hạ Nghi dùng chân đạp mạnh một cái, cả người ngã sang bên khiến máu từ đầu chảy xuống giường...
Hạ Nghi không ngờ cô chỉ tùy tiện đạp lung tung cũng có thể trúng chân Khương Duy Minh, trong sự mừng rỡ nhất thời, cô vội vàng bước xuống giường chạy về phía cửa cửa phòng...
Hạ Nghi chật vật chạy ra ngoài, thậm chí lũ chạy qua mấy phòng khác còn vấp ngã một lần, cuối cùng cũng nhìn thấy được cửa lớn phía bên dưới...nhưng đối diện với cô lại chính là đám vệ sĩ được Khương Duy Minh thuê để canh giữ...
Dường như bọn họ đang đấu súng với một thế lực khác bên ngoài nên không quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Hạ Nghi liều mạng