Khương Duy Minh lười biếng ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, anh thực sự hận chính mình khi tâm trí dao động vì những lời nhạo báng của ông ta.
Mỗi lần như thế, hận ý trong lòng anh lại bùng phát mãnh liệt...nhưng cũng chẳng làm được gì...
Có lẽ năm ấy mẹ anh cùng đường lạc lối, mới đáp ứng sự trợ giúp của ông trùm ma t.úy lớn nhất Đông Nam Á.
Nhưng đơn giản bà ở bên ông ta chỉ để báo đáp ân tình và trả nợ bằng thân thể.
Rồi bà có cơ hội gặp gỡ vị Phó gia khiến trái tim bà rung động, mặc dù đã biết rằng ông ta có người phụ nữ của đời mình rồi.
Nên bà giữ tình cảm ấy cho riêng mình, cố gắng chôn sâu trong tim mãi mãi...
Nhưng chẳng may Khương Húc lại biết được, ông ta thấy được ánh mắt thèm khát lưu luyến khi người phụ nữ của mình nhìn thằng đàn ông khác.
Bản tính tàn bạo nổi lên xâm phạm bà trước mặt những tên côn đồ có mặt trong băng đảng để chứng minh uy quyền của mình...
Năm ấy Phó gia chỉ là thương nhân tầm trung, mà Khương Húc lại chính là ông trùm của Đông Nam Á sở hữu một khối tài sản khổng lồ.
Ông ta hận ý càng thêm sâu, liền cho người cố tình gây ra một vụ tai nạn thảm khốc lên Phó gia, cướp đi sinh mạng người đàn ông mà bà ấy thương nhất...
Cuối cùng, người chết do tai nạn đã sắp đặt không phải đôi vợ chồng Phó gia kia, mà chính là bà ấy.
Vì để cứu bọn họ, bà đã tự kết liễu cuộc đời đau khổ của mình trước...để lại một bức tâm thư khiến người đàn ông kia phải dùng cả đời để hối hận...
Kết thúc hồi ức đau đớn, Khương Duy Minh vẫn chưa từng nhìn thấy khung cảnh mẹ anh nở nụ cười xinh đẹp và nói yêu Khương Húc.
Trong trí nhớ của anh, nó bị bao phủ bởi máu và nước mắt.
Tiếng mắng chửi cãi vã khiến người ta khiếp sợ, tiếng đập phá đồ đạc bức người ta phát điên...
"Lão già...thảm hại thật đấy..."
Khương Duy Minh chậm chạp đứng thẳng dậy, anh phải rời khỏi đây ngay lập tức, anh không thể để kí ức bào mòn tâm trí mình được.
Tất cả đã là quá khứ rồi...mẹ anh cũng mất lâu rồi...
Khương Duy Minh không quan tâm đến những người đang nhìn anh chằm chằm, anh cố gắng dùng hết sức lực để chạy ra khỏi dãy hành lang rộng lớn này.
Dường như anh cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng của bà năm đó khi bị giam cầm ở đây...
"Này...tên kia..."
Ảnh Quân bất ngờ xoay người nắm chặt cổ tay của người vừa va chạm mạnh vào y, ánh mắt giết người muốn bóp chết tên khốn trước mặt.
Nhưng chợt nhận ra người kia cũng không phải dạng vừa...
"Có việc gì à...?"
Khương Duy Minh trừng mắt nhìn người đàn ông ăn mặc lịch sự với lễ phục đắt tiền, có vẻ là khách hàng giao dịch của lão già kia.
Đúng là một lũ người khiến người ta cảm thấy chán ghét...
"Nếu không thì tôi đi trước..."
Ảnh Quân khó hiểu nhìn cái tên vô phép vô tắc đang quay người rời đi.
Rõ ràng trên người cậu ta chính là bộ đồng phục của học sinh cuối cấp khá giống với vị tiểu thư Phó gia, sao có thể bước chân vào nơi này.
Chẳng lẽ cậu ta chính là con trai được ông trùm Pablo dùng mọi cách để che giấu...
Ảnh Quân cũng không rảnh rỗi đến mức đoán mò thân phận của một tên nhóc, y còn phải nhanh chóng thương lượng vụ thuốc súng với ông trùm để trở về sớm với Hạc Hiên.
Đi lâu như vậy hẳn là có chút nhớ cậu rồi...
"Chào ngài đại diện bất hợp pháp, có vẻ hôm nay tâm trạng của ngài không được tốt lắm ..."
Ảnh Quân không cần sự cho phép của Khương Húc liền ngồi xuống ghế sô pha, có lẽ tên nam sinh vừa rồi là người được ông ta gọi đến để phát tiết.
Không may lại khiến lão già này cụt hứng nên bị đấm vào mặt sưng tấy.
Tin đồn Khương Húc có con trai đúng là thất thiệt...vậy mà trong phút chốc y lại tin vào đó...
Khương Húc không có tâm