Cũng chính vì vậy mà từ nhỏ Trần Hạo cảm thấy ám ảnh và sợ hải về việc trốn hay rời khỏi Trần gia.
Bỏ qua câu chuyện về nổi sợ của của Trần Hạo và trở lại với bửa cơm tối của hai cha con Trần Nam.
Thấy cha mình đang buồn nên Trần Nam đành phải tìm cách động viên làm cho cha mình vui lên.
“Không sao đâu cha, dù gì thì cuộc sống hiện tại của hai cha con ta có rời khỏi Trần gia hay không có khác gì nhau đâu.
Có khi còn thoải mái hơn nữa ấy chứ” Trần Nam cố gắn thuyết phục.
“Nhưng mà cha sợ...”
Trần Hạo đang nói thì bị Trần Nam ngắc lời.
“Không sao đâu cha, không gì phải sợ hết, lần này nếu con không đạt yêu cầu của lão ta thì bị đuổi ra khỏi Trần gia chứ có phải mình bỏ trốn đâu mà cha sợ”.
“Nhưng họ lở như viện cớ không cho hai cha con ta đi thì sao ?”
“Không sao đâu mà cha, nếu hai cha con ta bị đuổi khỏi gia tộc thì có nghĩa là chúng ta không còn là người của Trần gia nữa.
Chính vì vậy mà nếu họ muôn làm gì chúng ta thì họ phải trả giá vì dám phạm luật lệ của Thành chủ đại nhân đã đưa ra”.
“Nếu họ không kiên nễ ngài thành chủ thì sao”
Trần Nam niểm cười nhẹ và nói: “Bộ cha quên là trong thành này còn có người dám đối địch với Trần gia rồi hay sao”
“Ý của con là nói tời”
“Đúng như cha đang nghĩ là Thái gia.
Họ chẳng khác kẻ thù không đội trời chung với Trần gia.
Theo con nhớ thì họ luôn đối đầu với Trần gia bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bắt cứ chuyện gì chỉ cần có thể ngán chân Trần gia là họ đều nhúng tay vô cả”.
“Chính vì vậy mà nếu Trần gia muốn làm hại hai cha con ta thì người của Thái gia mà đứng nhìn à.
Cũng chính vì vậy mà con mới không cảm thấy lo lắng”.
“Như vậy có làm phiền tới họ quá không.
Chỉ vì hai cha con ta mà khiến họ bị tổn thất thì có vẻ không ổn lấm”
“Con cũng nghĩ vậy.
Nhưng Thái gia là Thái gia chúng ta là chúng ta.
Nếu cha sợ thấy không ổn và làm phiền tới họ thì cứ coi như hai cha con ta nợ họ đi.
Nếu sau này có thể giúp được gì cho họ thì hai cha con ta giúp hết mình”.
“Vậy cũng được nhưng con cũng phải cần thận với mấy người của Trần gia, cha không biết họ đang toan tính gì đâu”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Cha cứ yên tâm con cũng chẳng muôn dính dáng tới họ nữa là.
Việc mà mấy cha con Vô Đạo làm với con coi như con đã trả ơn họ đã chăm sóc cho con trong suốt thời gian qua đi”.
“Vậy...” Trần Hạo như muốn nói gì đó thì lại thôi.
“Còn gì nữa không vậy cha.
Nếu không còn nữa thì con ăn cơm đây”
“Con không nhắc chắc cha cũng quên mất”.
Nói rồi hai cha con Trần Nam nhanh chóng lấp đầy cái bụng của mình.
Nhưng Trần Nam không ngờ tới là cũng nhờ cái quyết định giúp đở Thái gia của mình khiến cho bản thân trở thành kẻ thù của Trần gia và một tông môn tứ phẩm tông môn, đồng thời cũng vô tình cứu Thái gia không khỏi bị diệt gia.
Đó là chuyện của vài năm sau.
Sau bữa cơm hai cha con chia nhau dọn dẹp.
Trần Nam thì don dẹp và gom thưc ăn thừa.
Còn Trần Hạo thì đảm nhiệm công việc rửa chén.
Sau khi don dẹp xong thì Trần Nam vào phòng trước và lên giường quỳ gối ở trên đầu giường chờ Trần Hạo vào là một cô vợ ngoan hiền chờ chồng mình về vậy.
Còn Trần Hạo sau khi làm xong nhiệm vụ của mình đi vào phòng và thấy Trần Nam đang quỳ gối ở trên giường.
“Con làm gì vậy không lo lên giường ngủ đi còn ở đó làm trò gì vậy”.
“Con đang chờ cha vào đánh”
“Đánh con làm gì? Con có làm gì đâu mà cha phải đánh con”
“Ngay hôm qua chẳng phải là cha đã hứa là sẽ đánh con nếu con trộm đào thất bại hay sao mà cha lại hỏi.
Bộ cha không nhớ hai cha với con đã hứa gì hết hay sao”.
“Cha cứ tưởng là con nói chơi thôi chứ”
“Nam nhân đã nói là làm, một