Cuối cùng thì cái ngày mong chờ đã tới.
Hôm nay đại hội thức tỉnh chính thức bất đầu.
Bởi không phải thành, trấn nào cũng có thức tỉnh thạch để cho mọi người tự do tiến hành thức tỉnh hết.
Và cũng như là số lượng cũng không có là quá nhiều.
Vì sao một thời gian những viên thức tỉnh thạch này sẽ không còn khả năng thức tỉnh nữa và phải tiến hành ôn dưỡng đặc biệt trong một thời gian thì nó mới có thể tiếp tục tiến hành thức tỉnh.
Nên hầu như là tất cả những viên thức tĩnh thạch đều được đặt tại những nơi như các toàn thành lớn hay thủ đô.
Chính vì vậy mà mới có cảnh tượng từng dòng người đổ về Vân Nam thành.
Những người này từ những khu thành, trấn, thôn, xóm xung quanh Vân Nam thành nô nức đổ về.
Những người này đổ về đây không chỉ để dẫn con em của mình để tiến hành thức tỉnh mà còn để tham gia ngày hội này nữa.
Bởi mỗi lần đại hội thức tỉnh diễn ra y như rằng trở đều thành ngày lễ hội vậy.
Cũng chính vì vậy mà lần nào cũng vậy vệ binh của Vân Nam thành đều phải hoạt động hết 200% công suất để giải quyết tất mọi vấn đề phát sinh gây mất trật tự an ninh của Vân Nam thành.
Vì số lượng người thức tỉnh mỗi lần đều rất nhiều nên đa phần đại hội thức tỉnh đều diễn ra trong mấy ngày, có khi là một tuần mới xong.
-----
Trở lại với Trần Nam.
Sau bữa tiệc chia tay của mấy người anh, người chú ở chổ làm thì bây giờ hiện tại Trần Nam đang say giấc nồng ở trên giường.
Hậu quả của việc tửu lượng thấp đến không tưởng mà còn đua theo với người ta.
Vốn dĩ tửu lượng của tên tiền thân đã không quá cao, mà giờ còn thêm linh hồn của một tên thuộc dạng rượu = thuốc ngủ nửa thì kết quả khỏi phải nói.
Tường có thể chịu được vài ly cho vui cửa vui nhà với mọi người nhưng ai ngờ đâu chỉ mới ly đầu tiên là hắn đã gục luôn xuống bàn rồi ngáy o o o...
Cũng may là bửa đó cha hắn có đi theo nên mới có việc hắn ngủ ở nhà.
Chứ nếu không là ngủ luôn tại chổ cho tới sáng rồi.
Đang ngủ ngon thì bị đánh thức.
“Dậy gần trưa rồi.
Còn ở đó ngủ nướng nữa hả?”
“Dậy ngay nào con trai”
Bị đánh thức nhưng cơn buồn ngủ vẫn níu kéo không cho Trần Nam dây.
“Để con ngủ thêm...!một chút đi cha...!còn sớm mà”
Vừa nói Trần Nam vừa kéo tấm chăn qua đầu của mình để ngủ tiếp.
“Sớm cái gì? Có biết đây là lần thứ mấy rồi không hả?” Trần Hạo bất đầu nổi giận rồi.
“Mới có 5 lần thôi mà cha.
Để con ngủ thêm chút nữa đi mà cha”
“Vậy mà còn không dậy hả?”
Trần Hạo lấy tay túm lấy cái chăn rồi kéo mạnh.
Nhưng lại gặp sự phản kháng mãnh liệt tới từ Trần Nam.
Không muốn tiếp tục dần co thêm cho mất thời gian Trần Hạo liền tung chiêu cuối ra trong hắt tấm chăn ngược trở lại cho Trần Nam.
Bốp bốp bốp.
Sau ba tiếng vã giòn tan thì ngay lập tức Trần Nam bật dậy ngay vì đánh đau ở mông.
“Cha mạnh tay quá đó” Trần Nam vội quay sang trách cha mình.
Nhưng đáp lại Trần Nam là một khuôn mặt giận dữ và hai bàn tay đang khởi động nhịp nhàng.
“Vậy sao? Lâu rồi chưa đánh mông của con nên ta tưởng đâu lục nghề rồi chứ.
Hồi nãy đánh chưa có đã gì hết chắc phải
đánh thêm mấy cái để tìm lại cảm giác củ mới được.”
Lúc này dường như mọi thông báo nguy hiểm trong cơ thể của Trần Nam đều vang lên một cách mãnh liệt.
Nó như muốn báo hiệu nếu mà không chịu rời khỏi giường trong vài giây tới thì chuẩn bị nát mông đi là vừa.
“Không cần không cần đâu cha con dậy ngay đây.
Cha không cần tìm lại cảm giác củ đâu”
Trần Nam vội vàng bật dậy và chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trần Hạo nhìn Trần Nam chạy ra ngoài chỉ biết cười rồi lắc đầu vài cái, sau đó dọn dẹp chổ ngủ lại cho nó gọn gàng.
Một lúc sau, Trần Nam bước vào bếp để dùng bữa sau khi giải quyết mọi thứ và tỉnh táo.
Lúc bước vào trong bếp Trần Nam thấy Trần Hạo đang dọn ra những món trong vô cùng ngon.
Trần Nam lao ngay vào bàn ăn với cái tâm hồn ăn uống đang rộng mở.
“Oa.
Hôm nay cha chuẩn bị nhiều món ngon quá đi.
Nhất định con phải ăn hết mới được”
Trần Hạo tiến lại bàn với hai dĩa thức ăn cầm trên tay.
“Muốn ăn hết thì cũng phải ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn bây giờ”
“Dạ”
Nói xong Trần Nam bắt đầu ăn với tâm trạng vui vẻ.
“Cha nè nếu con nhớ lầm thì bữa đầu tiên đâu chỉ có lấy số mà thôi chứ có tiến hành thức tỉnh đâu mà cha gấp quá vậy”
“Còn không gấp, nhìn kỹ lại đi ông tướng giờ trưa tới nơi rồi còn đâu.
Không đi sớm thì đừng có nghĩ tới việc có cơ hội rút
số.
Lần nào cũng có mấy người tới trễ không lấy số thứ tự được mà mà không thể tiến hành thức tỉnh được”
“Bộ con nghĩ là số thứ tự muốn lấy lúc nào thì lấy hả?”
“Nói trước cho mà biết không chỉ lấy số không đâu mà còn lấy thông tin nữa chứ đo mất thời gian lắm.
Với lại con nghĩ hôm nay có thể di chuyển dễ dàng hay sao?”
Nghe cha mình nói tới đây thì Trần Nam liền cảm thấy gấp gáp hơn.
Bởi mấy hôm trước hắn thấy đã rất nhiều người rồi.
Không cần nói thì hắn cũng biết là hôm nay người nhiều tới mức nào.
Trần Nam liền vội vàng ăn cho thật nhanh để còn đi ghi danh lấy số.
Kết quả là lúc đầu người hói thúc là Trần Hạo, bây giờ thì người hối thúc là Trần Nam.
Việc ghi danh lấy số nhầm chủ yếu để dễ quản lý việc tiến hành thức tỉnh vào mỗi ngày tránh những việc phát sinh ngoài ý muốn.
Cũng vì đi trễ mà xém chút nữa là Trần Nam đã lỡ mất cơ hội rồi may mà có mấy người thủ vệ giúp đỡ nên mới có thể kịp thời lấy số.
“May mà kịp thời tới lấy.
Nhưng mà số lấy lại là ‘1344’ cơ chứ”
Trần Nam rầu rĩ bởi con số lấy được lại là sự ghép lại của hai con số xui mới khổ chứ.
Trần Hạo thấy Trần Nam buồn thiu nên định an ủi.
“Vui lên nào con trai hồi đó cha số 2599 nữa mà”
“Con buồn không phải vì số thứ tự đâu.
Con buồn vì chuyện khác cơ”
“Chuyện gì nào nói cho cha nghe với”
“Thôi con có nói thì cha cũng không hiểu đâu.
Mau về nha thôi cha”.
“Ờ” Trần Hạo cũng không có hỏi thêm gì nữa.
Sau đó do hôm nay cả hai không có đi làm nên Trần Hạo ở nhà huấn luyện Trần Nam chiến đấu và võ kỹ mà mình biết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó hai anh em Trần Vô Huyền và Trần Vô Khuyết cũng tới trễ và nằm phía gần cuối danh sách cách số thứ tự của Trần Nam hơn mười người mà thôi.
Và thế là một ngày của hai cha con trải qua hết sức bình thường và cũng không có gì khác lạ.
Ngày hôm sau.
Vì ngày hôm nay không có gì để làm nên Trần Nam được ngủ dậy trễ một chút.
Nếu có việc để làm thì chỉ có là đi xem danh sách để biết mình ngày nào tiến hành thức tỉnh mà thôi.
Chính vì vậy mà hai cha con không có gì để phải vội vàng hết, do với số thứ tự 1344 như của hắn thì theo thông lệ mọi năm thì phải tới ngáy thứ tư thứ năm thì mới tới lược.
Nên mãi cho tới gần trưa thì hai cha con Trần Nam mới vào thành để xem lịch tiến hành thức tỉnh.
Việc xem lịch là tuy chính nhưng tận hưởng ngày hội này mới là mười.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nên ngay khi biết mình phải tới tận ngày thứ năm mới thì mới tới lượt mình tiến hành thức tỉnh thì Trần Nam cũng chẳng vội vàng gì và cứ thế mà tận hưởng mấy ngày hội này.
“Con không đi xem nghi thức thức tỉnh hả?”
“Đi làm gì cha, dù gì thì tới ngày thứ năm thì con mới thức tỉnh mà nên lúc đó xem cũng chẳng muộn”
“Tùy con thôi đừng có mà tới hôm đó rồi hồi hộp quá mà không bình tỉnh được thì đừng có trách sao cha không báo trước.”
“Không cần quá lo đâu mà cha chỉ là tiến hành thức tỉnh thôi mà”.
Lúc này lời nói của hắn cứ nhẹ tựa lông hồng hoàn toàn không hề coi việc này qua nghiêm trọng nhưng hắn đã lầm.
Nhưng lúc này đây Trần Nam chỉ quan tâm tới việc cùng hắn tận hưởng mấy ngày hội này mà thôi.
.
.
Sau vài ngày chờ đợi thì cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Hôm nay Trần Nam không còn ngủ nướng nữa mà hắn dậy rất sớm, sớm hơn cha hắn một để chuẩn bị mọi thứ cho thật tươm tất gọn gàng.
Vì là mấy ngày hội nên đồ ăn ngon không hề thiếu cho nên mấy ngày nay hai cha con hắn hầu như chỉ ăn ở bên ngoài mà thôi.
Tuy là giá cả của mấy món ăn bị xáo nấu lên mấy lần nhưng nhờ việc hai cha con hắn tới ăn toàn là những hàng quán của người quen nên không bị chặt chém như nhiều người khác.
Thêm vào đó do Trần Nam làm việc tại một lò mổ tuy chỉ là tạm thời nhưng cũng có thêm một khoảng kha khá vào khoảng thu chi của hai cha con nên áp lực kinh tế của Trần Hạo cũng giảm hẳn và cuộc sống của hai cha con cũng tốt hơn trước.
Cộng thêm việc Trần Hạo thu được 1 viên nội đan của con ma lang cấp một lúc trước nữa thì cũng thêm được một khoảng không nhỏ.
Tuy là viên nội đan này chỉ là một viên cấp thấp nhưng nó lại thuộc loại cực hiếm vì nó hoàn toàn không có bất cứ thuộc tính nào, hoàn toàn như là một viên thuần năng