Sau khi điểm danh xong mấy người Diệp Thanh An đi thẳng một mạch đến nhà ăn để bổ sung thể lực.
Mới vừa đi ra khỏi khu huấn luyện Lam Phương Lâm nhịn không được mà thở ra một hơi.
"May quá, không bị phát hiện…"
An Tử Thiên không hiểu tại sao Lam Phương Lâm có vẻ như vừa mới thoát được một kiếp, thắc mắc hỏi: "Sao vậy?".
Lam Phương Lâm nhìn Diệp Thanh An một hồi, sau đó nhớ lại khi nãy.
Mặc dù tốc độ hít đất của Diệp Thanh An so với những người khác đã rất nhanh rồi nhưng hiển nhiên thời gian còn lại cũng không nhiều.
Đang lúc chạy đua với thời gian bỗng nhiên Diệp Thanh An như nghĩ ra gì đó mà dừng lại, ánh mắt như phát sáng nhìn về phía Lam Phương Lâm.
Lam Phương Lâm bị ánh mắt của Diệp Thanh An nhìn cho nổi cả da gà, ấp úng hỏi: "Có chuyện gì sao?".
Diệp Thanh An nói với vẻ mặt hào hứng: "Sao khi nãy tôi không nghĩ ra cách này nhỉ? Nếu chúng ta hít đất không được thì không phải chỉ cần thay đổi số đếm của máy là được thôi sao?".
Lam Phương Lâm: "Như vậy cũng được sao?".
"Máy đếm này chỉ là loại robot cấp thấp mà thôi, với trình độ này thì thay đổi một chút cũng không vấn đề gì."
Lam Phương Lâm không quá am hiểu về mấy loại máy móc này nhưng cũng chỉ có thể tin tưởng Diệp Thanh An.
Diệp Thanh An nói là làm lập tức mở linh kiện của máy ra nhanh nhẹn thay đổi một số thứ, dù sao thì đủ khả năng để chế tạo ra một con cơ giáp thì kiến thức về máy móc của Diệp Thanh An cũng không ít nhất là khi trước đó cậu đã tiếp xúc với nền khoa học vượt bật hơn ở Liên Bang vài năm.
Máy đếm rất nhanh đã được tháo ra rồi lắp lại, lúc khởi động lại máy thì trước mặt Lam Phương Lâm đã hiện ra con số ba nghìn tròn trĩnh.
Lam Phương Lâm: "..." Còn có thể chơi như vậy sao.
Diệp Thanh An cũng thở dài: "Biết thế khi nãy tôi cũng sửa máy của mình luôn cho rồi".
Lam Phương Lâm: "..."
An Tử Thiên thấy Lam Phương Lâm thất thần thì gọi vài tiếng, Lam Phương Lâm giật mình thoát khỏi hồi ức, lắc đầu với An Tử Thiên: "Không sao, có lẽ là đói quá thôi, chúng ta mau đi thôi, nghe nói đến trễ là sẽ hết đồ ăn đó."
Chuyện gian lận như vậy tốt nhất là không nên kể ra thì hơn.
Lam Phương Lâm thầm nghĩ.
Bốn người vừa ngồi vào bàn được một lúc thì căn tin cũng nhộn nhịp hẳn lên, xem ra đã đến thời gian dùng bữa thường ngày của cả trường.
Lam Phương Lâm, An Tử Thiên và Diệp Thanh An đi lấy đồ ăn chỉ có mỗi mình Nhạc Dương Vũ ngồi giữ chỗ, số lượng học sinh trong trường vô cùng đông nhưng bàn ghế ở trong căn tin lại có hạn, chẳng mấy chốc đã rơi vào tình trạng hết bàn, người người chen chúc nhau nhích từng bước nhỏ để có thể đến được quầy đồ ăn.
Nhạc Dương Vũ đang ngồi trên bàn, sẵn tay đang rãnh thì pha tí đồ chấm cho ba người kia, đang hì hục làm thì bàn của cậu bị người ta đụng mạnh một cái.
Nhạc Dương Vũ nhìn lên dòng người chen chúc nhau, cũng không bận tâm lắm chỉ nghĩ là người nọ vô tình đụng phải không ngờ lát sau lại bị đụng vào thêm vài cái, cái sau càng mạnh hơn cái trước.
Rốt cuộc Nhạc Dương Vũ cũng không nhịn nổi nữa ngước mặt lên tìm kiếm kẻ đụng vào bàn mình từ nãy tới giờ.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Nhạc Dương Vũ đã ngẩn người khi nhìn thấy bốn năm viện sinh đô con đang đứng vây quanh bàn cậu ta với vẻ mặt khó chịu.
Nhạc Dương Vũ nhìn đồng phục năm hai của bọn họ, nhíu mày hỏi: "Các người đang