Chỉ chốc lát sau cả Thiêm Hi lâu đều biết đêm nay Hoàng thượng đến, tay chân lập tức trở nên nhanh nhẹn, dù sao cũng đã mấy ngày Hoàng thượng không tới, gần đây không phải Hoàng thượng lâm hạnh người mới sao, trong lòng mọi người đều luôn cảm thấy không yên.
"Tiểu chủ, hôm nay người vẫn giống như cũ sao?" Đông Mai tỏ ra không hiểu, Hoàng thượng muốn đến, tiểu chủ nhà mình sao không có chút chú tâm nào hết vậy?
"Ừm, sao vậy?" Thẩm Ngọc Quân hiểu ý của Đông Mai, nàng cười nói: "Buổi tối phải nghỉ ngơi, còn trang điểm làm gì, tối lửa tắt đèn không ai nhìn thấy, hơn nữa tiểu chủ của nhà ngươi trời sinh đoan trang, còn trang điểm nữa sẽ khiến người khác tự ti đó." Thẩm Ngọc Quân nói đùa.
"Ha ha... Tiểu chủ nói đúng ạ." Đông Mai cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Thẩm Ngọc Quân vốn cho rằng giờ tuất Hoàng đế mới đến, không ngờ cuối giờ thân đã tới Thiêm Hi lâu. Ngự Thiện phòng cũng đưa thức ăn của Hoàng thượng đến.
Cảnh đế đi tới ngồi lên kháng: "Không ngờ nàng rất biết hưởng thụ," Cảnh đế thấy trên kháng còn bày mấy cái gối ôm chưa được thu dọn.
"Mấy thứ này đều là tranh thủ làm lúc rảnh rỗi, tần thiếp thấy dùng rất được nên đã làm thêm mấy cái, định để lên giường dùng." Thẩm Ngọc Quân chỉ muốn biểu đạt ý nghĩ là, buổi tốt lúc ngủ gối lên hoặc ôm đều rất thoải mái, không còn ý gì khác. Nhưng người có suy nghĩ phong phú sẽ không tránh khỏi nghĩ sai, ví dụ như Cảnh đế.
Cảnh đế cầm một cái gối ôm màu xanh biếc ôm vào trong ngực, ý vị sâu xa cười nói: "Ái phi quả nhiên là chuẩn bị vô cùng tốt, không tệ, rất hợp lòng trẫm."
Thẩm Ngọc Quân vốn còn chưa nhận ra được ý trong đó, nhưng thấy ý cười quỷ quái ở khóe mắt của Cảnh đế thì đã biết hắn đang nghĩ chuyện gì không đứng đắn, nhanh chóng đổi đề tài: "Hoàng thượng, thức ăn đã dọn xong, tần thiếp hầu hạ người dùng cơm trước."
"Ừm, cũng được," Cảnh đế đứng dậy đi lên phía trước: "Ăn xong sớm nghỉ ngơi sớm."
Thẩm Ngọc Quân ở phía sau Cảnh đế nghe vậy suýt cắm đầu xuống đất, dù sao thì gương mặt nhỏ nhắn này cũng không dày như Cảnh đế, nàng nhận khăn ướt từ tay Thu Cúc, tiến lên lau tay cho Cảnh đế: "Hoàng thượng ngồi trước đi, tần thiếp hầu hạ người dùng cơm." Thẩm Ngọc Quân được nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay.
Thẩm Ngọc Quân nhìn thức ăn được bày trên bàn, lần đầu tiên thấy cuộc sống của Đế vương cũng không xa xỉ như trong tưởng tượng, ít ra thì Cảnh đế là như vậy. Trên bàn bày tám món ăn một món canh, bốn mặn bốn chay, canh là vịt bát bảo, thật đúng là giống cơm gia đình thường ngày.
Thẩm Ngọc Quân đứng sau lưng Cảnh đế hầu hạ dùng bữa. Một lát sau, Cảnh đế mở miệng nói: "Nàng cũng ngồi xuống ăn cùng đi, hôm nay hơi lạnh, đồ ăn một lúc sẽ lạnh."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cảm thấy vui trong lòng: "Tạ ơn Hoàng thượng!" Thật ra nàng đã sớm đói bụng, vẫn luôn âm thầm nuốt nước miếng.
Thẩm Ngọc Quân vội vàng lui xuống rửa tay, khi trở lại bàn ăn thì trên bàn đã thêm một bộ chén đũa khác. Đầu tiên nàng phúc lễ với Cảnh đế, sau khi Cảnh đế phất tay mới ngồi xuống dùng bữa.
Sau khi khởi động, Thẩm Ngọc Quân không thể không thừa nhận, tuy rằng bữa cơm của Cảnh đế không giống như thức ăn trên bàn tiệc, nhưng mỗi một món ăn đều được chế biến tinh xảo, hương vị ngon khỏi phải nói, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nàng lại không cẩn thận ăn no căng.
Cảnh đế thấy lễ nghi trên bàn ăn của Thẩm Ngọc Quân khá tốt, rất có phong thái của thế gia vọng tộc. Có điều hắn cũng chú ý thấy tuy Thẩm Ngọc Quân nhìn qua là chưa ăn được bao nhiêu, nhưng thật ra là ăn không ít hơn hắn.
Cảnh đế đã ăn tương đối, nhưng thấy Thẩm Ngọc Quân vẫn còn dáng vẻ chưa thỏa mãn nên hắn cũng cầm đũa làm dáng một chút.
Một lúc sau, Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân vẫn còn đang ăn, hai mắt không kìm được nhìn về phía bụng của Thẩm Ngọc Quân. Có lẽ cái nhìn của Cảnh đế quá trắng trợn, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân cũng không chịu nổi áp lực, chậm rãi buông đôi đũa trong tay xuống.
"Ăn no chưa?" Cảnh đế cười hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, tần thiếp no rồi." Thẩm Ngọc Quân đứng dậy phúc lễ nói.
"Không ngờ nàng còn rất có phúc," Cảnh đế tiếp tục nói: "Có điều ăn hết thức ăn, có thể tăng thêm khí lực thì tốt rồi."
Thẩm Ngọc Quân biết Cảnh đế nói câu trước là nói nàng ăn nhiều, nhưng câu sau có ý là nàng tăng thêm thịt chứ không thêm sức. Thẩm Ngọc Quân nghĩ mỗi khi sinh hoạt với Hoàng đế đều cảm thấy sức dự trữ không đủ dùng, trong lòng thầm oán Cảnh đế tinh lực dư thừa.
"Tần thiếp sẽ cố gắng tăng thêm khí lực," Thẩm Ngọc Quân cũng không biết nên trả lời thế nào, đành tìm một câu thực tế nhất để trả lời Cảnh đế.
"Ừm, nàng biết là được rồi," vẻ mặt của Cảnh đế cho thấy hắn vẫn muốn tiếp tục đề tài: "Khí lực là do rèn luyện ra được, tập luyện nhiều sẽ thích ứng được." Lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn Thẩm Ngọc Quân từ trên xuống dưới.
Lúc này trong lòng Thẩm Ngọc Quân đang đại nghịch bất đạo mắng Cảnh đế hạ lưu: "Vâng, tần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng!"
"Ừ," Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân đã có dần bỏ chống cự thì rất thỏa mãn: "Vậy sau này tập luyện nhiều hơn một chút!" Nói xong, Cảnh đế để Lộ công công hầu hạ súc miệng, sau đó đi thẳng vào phòng trong, để Thẩm Ngọc Quân với gương mặt đỏ bừng đứng tại chỗ hồi phục tâm tình.
Chốc lát sau, Thẩm Ngọc Quân nhấc chân đi vào bên trong, nàng không thể bỏ một mình Hoàng thượng ở trong đó, dù sao cũng phải theo bên cạnh hầu hạ, không phải sao?
Thẩm Ngọc Quân vào trong phòng, thấy Cảnh đế đang nằm trên ghế dựa, đang xem quyển “Đại Vũ tứ phương chí”. Nàng cũng không đi đến quấy rầy, tới