Cảnh đế nhìn cô gái nhỏ trước mắt, dường như từ sau khi tiến cung, nàng càng ngày càng trầm ổn. Có điều trước mặt hắn, nàng vẫn luôn giữ dám vẻ vốn có, nhưng bây giờ xem ra trong lòng nàng cũng có nỗi khổ: "Trẫm biết nàng vẫn luôn tuân thủ bổn phận, cũng không thích dính vào chuyện thị phi. Dáng vẻ này của nàng, trẫm rất vui. Sau này cứ làm như vậy đi, nàng cũng đừng sợ, trẫm đã nói sẽ che chở cho nàng, đó không phải là lời buột miệng."
Thẩm Ngọc Quân cho là Hoàng thượng sẽ mắng nàng, không ngờ Hoàng thượng không chỉ không mắng nàng, mà còn nói nàng làm đúng. Sống mũi hơi cay cay, nàng chỉ là một phi tần nho nhỏ đã có quá nhiều điều bất đắc dĩ. Còn Hoàng thượng là vua của một nước, hẳn là cũng có rất nhiều bất đắc dĩ. Thẩm Ngọc Quân cảm giác mắt của mình đã hơi ướt, nàng sà vào lòng Hoàng thượng.
"Ha ha..." Thật ra Cảnh đế đã nhìn thấy, hắn vươn tay vuốt tóc Thẩm Ngọc Quân: "Sao vậy, cảm động à, bây giờ nữ nhân đều dễ bị lừa như vậy sao?" Cảnh đế không nhịn được mà trêu ghẹo.
"Hoàng thượng..." Đầu Thẩm Ngọc Quân cọ cọ vào lòng Hoàng đế, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực Cảnh đế: "Tần thiếp đã nói với người rồi, nếu như các nàng lại trêu chọc tần thiếp, tần thiếp sẽ đẩy ngược về."
"Được," Cảnh đế vừa lật người đã đè nữ nhân đang cọ trong lòng mình xuống dưới người, nhìn mắt nàng hơi ửng đỏ, dáng vẻ thật đáng thương. Cuối cùng Cảnh đế không kìm được, hôn lên miệng anh đào của Thẩm Ngọc Quân.
Sau một hồi ướt át, Thẩm Ngọc Quân đã từ bỏ chống cự, tùy ý để Hoàng thượng ôm nàng vào phòng trong. Nàng cũng không hề nghĩ xem những cung nhân kia nhìn những thứ hỗn độn trên tháp sẽ có phản ứng gì, dù sao một lần lạ, hai lần quen, ba lần tạo thành thói quen, như vậy bọn họ cũng sẽ tập thành thói quen.
Sau khi hai người rửa sạch người, thân thể nhẹ nhàng thoải mái nằm trên giường. Thẩm Ngọc Quân lại cọ tới cọ lui vào lồng ngực Cảnh đế: "Hoàng thượng, người có lạnh không, tần thiếp làm cho người ấm áp được không?"
Cảnh đế nghe vậy, vươn một cánh tay ra, cảm giác được nữ nhân đã gối đầu lên: "Nàng định khi nào có con?" Nói xong câu này, hắn cảm nhận được người nằm bên cạnh cứng dờ: "Sao vậy?"
"Hoàng thượng biết rồi sao?" Thẩm Ngọc Quân lẩm bẩm: "Tần thiếp..." Nàng không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói với Hoàng thượng, tạm thời nàng không dám có ư?
"Hậu cung này là hậu cung của trẫm, có chuyện gì mà trẫm không biết?" Cảnh đế hơi quay đầu, tuy ngọn đèn lờ mờ, nhưng không gây trở ngại cho tầm mắt của hắn: "Nha đầu tên Trúc Vũ bên cạnh nàng, không phải vẫn luôn tự điều dưỡng thân thể cho nàng sao, đến lúc nào nàng mới điều dưỡng xong?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn khóe miệng Hoàng thượng đang hơi cong lên, nàng không khỏi nuốt nước miếng: "Ngày mai là ổn rồi."
"Thật sao?" Lần này Cảnh đế nở nụ cười, thật sự là nở nụ cười.
"Thật mà, chắc chắn là thật," Thẩm Ngọc Quân liên tục gật đầu đảm bảo, lắp bắp giải thích: "Thật ra năm trước tần thiếp bị phong hàn, thân thể bị khí lạnh xâm nhập, nên vẫn phải luôn điều dưỡng."
Thẩm Ngọc Quân còn muốn nói gì đó, nhưng Cảnh đế đã quấn lấy nàng: "Nàng không cần phải nói, nàng đang nghĩ gì, trẫm biết, yên tâm đi, trẫm sẽ không làm gì nàng ta." Nói xong thì hôn lên miệng nhỏ của Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến Trúc Vũ, quyết định đêm nay phải ra sức làm cho Hoàng thượng vui vẻ mới được, không thì sợ là Trúc Vũ sẽ bị tàn phế, Hoàng thượng vô cùng mang thù, điểm này nàng vẫn luôn biết.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh đế vừa đứng dậy thì Thẩm Ngọc Quân cũng vội vã dậy theo, kéo thân thể bủn rủn xuống giường: "Hoàng thượng, tần thiếp hầu hạ người."
Cảnh đế nhìn cô gái nhỏ ân cần: "Tình cảm của nàng trước đây đều là lười đến không có sức."
Cảnh đế nói gì, Thẩm Ngọc Quân cũng coi như không nghe thấy, hết sức chuyên chú hầu hạ Hoàng thượng, mặc y phục, vấn tóc cho Hoàng thượng. Đến khi Lộ công công vào nhìn thấy, gào to trong lòng, hôm nay mặt trời mặt ở phía Tây à, Hi Quý nghi cũng biết nên làm hết bổn phận của tần phi rồi.
Dùng chút thức ăn ở cung Chiêu Dương xong Cảnh đế mới chuẩn bị đi thượng triều, có điều vừa đi tới cửa thì vừa vặn gặp Trúc Vũ, bèn dừng lại quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Ngọc Quân: "Hừ..." Không hề nói gì, hừ lạnh một tiếng thì đi mất.
Lưu lại một đám cung nhân cung Chiêu Dương còn đang ngây ngốc và Thẩm Ngọc Quân hiểu rõ trong lòng.
"Tiểu chủ, Hoàng thượng sao vậy ạ?" Trúc Vũ nghi hoặc, sao hôm nay chủ tử nhà mình thức dậy sớm thế?
Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ, đây là nha hoàn đã theo nàng sáu năm, các nàng cùng nhau lớn lên, năm nay Trúc Vũ chỉ mới mười bẩy, nàng có nên đưa tin tức vè nhà, xin nương của nàng tìm một mối hôn sự cho Trúc Vũ không? Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy nên thôi vậy, có chút không thực tế.
"Trúc Vũ, sau này lúc Hoàng thượng quay lại đây, ngươi tránh mặt một chút." Thẩm Ngọc Quân nghĩ hiện tại chỉ có thể làm như vậy, để Hoàng thượng không nhìn thấy Trúc Vũ, hi vọng hắn sẽ sớm không còn nhớ Trúc Vũ nữa.
"Phịch" một tiếng, Trúc Vũ quỳ xuống trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Tiểu chủ, nô tỳ xin thề nô tỳ tuyệt đối không hai lòng." Nói xong giơ tay lên chuẩn bị phát lời thề.
Thẩm Ngọc Quân vội chụp tay nàng lại: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu chủ, vừa rồi không phải người..." Trúc Vũ rơi nước mắt, Trúc Vân ở bên cạnh cũng quỳ xuống theo: "Tiểu chủ, Trúc Vũ tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với người, mong tiểu chủ minh xét."
"Các ngươi đứng lên hết đi," Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Hoàng thượng biết Trúc Vũ tự điều dưỡng thân thể cho ta rồi."
Vừa nói xong, các nàng còn có gì mà không hiểu chứ, các nàng làm gì, Hoàng thượng đều nhìn trong mắt. Trúc Vũ sợ choáng váng, đây... Đây là chuyện mất mạng: "Tiểu chủ, nô tì sẽ không liên lụy người, nô tỳ.."
"Được rồi, các gì mà không liên lụy chứ, tối hôm qua Hoàng thượng cũng không nói rõ," có đôi khi Thẩm Ngọc Quân thật sự không hiểu Hoàng thượng: "Nên ta mới để cho ngươi tránh mặt, hơn nữa thân thể của ta cũng đã ổn rồi, sau này không cần điều dưỡng nữa."
"Vâng... Vâng..." Trúc Vũ gật đầu liên tục, nàng còn cảm thấy bồi hồi hơn chủ tử nhà nàng, nàng không muốn chết sớm như vậy: "Sau này chỉ cần Hoàng thượng đến, nô tỳ sẽ trốn trong phòng không ra ngoài."
"Ừ, chỉ có thể như vậy." Thẩm Ngọc Quân cũng không có cách nào khác.
Trúc Vân cảm thấy Hoàng thượng đúng là đủ gian trá, đặt mọi chuyện ở trong mắt nhưng lại không nói. Người ta xem chuyện vui thường bình luận đôi ba câu, Hoàng thượng thì ngược lại, buồn bực cũng không lên tiếng.
"Tiểu chủ, người nói Hoàng thượng có biết chuyện Huyên Nhược các không?" Trúc Vũ đột nhiên nghĩ tới chuyện này, không nhịn được mở miệng hỏi. Nàng làm việc bí ẩn như vậy mà Hoàng thượng còn biết, chuyện ở Huyên Nhược các sợ là cũng không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng thượng. Dương Thục nghi cho là nàng ta làm thần không biết quỷ không hay, e là trong cung này người biết chuyện không phải là ít.
Thật ra Thẩm Ngọc Quân cũng nghĩ đến chuyện này: "Nhất định là đã biết, thuốc của Dương Thư Hoa đột nhiên không có hiệu quả." Thẩm Ngọc Quân hừ lạnh một tiếng, xem ra có một số người nàng không cần phải lo lắng, có điều "chó nóng nảy thì nhảy tường", vẫn nên đề phòng một chút.
Trong lòng Thẩm Ngọc Quân đã đưa ra quyết định, sau này nhất định phải an an phận phận, không làm ra chuyện trái với lương tâm, cũng không thể dính vào mấy chuyện đó. Đêm qua Hoàng thượng nói sẽ che chở cho nàng, hẳn là cũng có điều kiện tiên quyết. Nàng phải đảm bảo điều kiện tiên quyết này mới không làm chính mình bị thương.
Hôm nay Thẩm Ngọc Quân vẫn như ngày thường, đến cung Cảnh Nhân rất sớm. Trải qua lần đại phong này, người đủ phân vị đến thỉnh an Hoàng hậu lại nhiều thêm mấy vị, có điều hôm nay chỉ đến ba vị. Liễu Thục dung từ sau khi mất con, thân thể vẫn luôn mang bệnh, không đến thỉnh an Hoàng hậu là chuyện đương nhiên. Có điều Dưỡng Thục nghi cũng báo bệnh không đến thì lại khiến mọi người có chút ý kiến.
"Dương Thục nghi này hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại đột nhiên bị bệnh? Người này còn đang ôm long tự, phải chú ý mới được." Người nói chuyện là Diệp Tu nghi vừa mới thăng vị, nói nói cười cười, nhưng dư quang lại luôn quét về phía Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân dường như không nghe thấy, Diệp Tu nghi không chỉ mặt gọi tên, nàng cần gì phải nghe nhắc tới mà dính vào, vẫn yên lặng ngồi ở chỗ kia.
Diệp Tu nghi thấy Thẩm Ngọc Quân không hề có ý định tiếp lời, bèn cười khẩy một tiếng, nhìn Thẩm Ngọc Quân bằng nửa con mắt không quá lịch sự, sau đó chuyển mắt lên ghế chủ vị.
"Nếu Dương Thục nghi bị bệnh, vậy để cho thái y đếm xem thử, người đang mang thai phải chú ý một chút." Hoàng hậu cũng chỉ có thể làm như vậy, quan sát kỹ các phi tần mang thai trong cung, chính vì không có đứa trẻ nào được sinh ra, nàng làm Hoàng hậu cũng vì chuyện này mà bị không biết bao người cười chê: "Người có tin vui tính tình không khỏi có chút kiêu ngạo, các tỷ muội nên tha thứ nhiều hơn, đừng nói cạnh khóe nữa."
"Vâng." Hoàng hậu nói xong, các phi tần đang ngồi đều đứng dậy phúc lễ.
Hôm nay Thẩm Ngọc Quân bị không ít người chú ý, nhưng những chuyện này không làm nàng bị thương được, nàng cũng chỉ càng ngày càng đẹp, đẹp đến kinh diễm, làm cho mọi người nhìn nàng nhiều thêm vài lần.
Dương Thư Hoa cho rằng nàng ta bị bệnh sẽ khiến Thẩm Ngọc Quân bị chút trách phạt, thế nhưng bàn tính của nàng ta cuối cùng cũng tính sai rồi.
Trong Liên Nguyệt các, Dương Thư Hoa nằm trên giường, sắc mặt hơi tái, môi khô nứt ra, nhưng vẻ mặt mang bệnh này cũng không giấu được ánh mắt lạnh băng của nàng ta.
Lục Khỏa bưng một chén cháo tổ yến vào: "Tiểu chủ, nô tỳ tiễn thái y đi rồi, đây là cháo tổ yến Ngự Thiện phòng đưa đến, nhân lúc còn nóng người uống một chút đi ạ."
"Để đó đi," Dương Thư Hoa không có chút khẩu vị nào, từ ngày hôm qua sau khi Thẩm thị tới, nàng đã run như cầy sấy, có điều khi sờ vào bụng mình thì có chút an tâm: "Bên Huyên Nhược các thế nào rồi?"
"Bẩm tiểu chủ, Liễu Thục dung đã an tĩnh, xem ra cũng không phải không có thuốc kia thì không sống nổi, chỉ hơi khó chịu thôi."Lục Khỏa không dám nói thật với chủ tử của nàng, sợ chủ tử lại kinh động. Nhìn dáng vẻ hôm qua của Liễu Thục dung, đó không phải là khó chịu, mà thật sự là sống không bằng chết.
"Vậy sao?" Dương Thư Hoa nhìn về phía trước, có chút buồn bã: "Cũng tốt, cho người nhìn nàng ta, đừng để nàng ta gây ra tiếng động gì."
"Tiểu chủ yên tâm, nô tỳ đã dặn dò rồi."
"Hôm nay ta không đi thỉnh an Hoàng hậu, bên ngoài có đồn đại gì không?" Hôm nay Dương Thư Hoa đúng là bị bệnh, có điều không phải bệnh đến mức không đứng dậy nổi. Nàng ta chỉ là bị Thẩm thị dọa, bản thân lại là người suy nghĩ nhiều, không cẩn thận bị nhiễm lạnh, điều này cũng không quan trọng, có điều nàng ta vẫn chưa muốn gặp lại Thẩm thị.
"Vẫn không có gì bất lợi cho tiểu chủ," Lục Khỏa nhíu mày: "Nhưng những câu nói kia, nói Hi Quý nghi kiêu căng, hiện nay cũng không còn nữa."
"Hừ," Dương Thư Hoa hừ một tiếng: "Những lời này không đả thương được nàng ta, nàng ta đã quen giả câm vờ điếc. Ai cũng sợ phiền phức, có truyền đi nữa cũng chỉ vô dụng."
Lục Khỏa khẽ thở dài một tiếng, cũng không trách những người đó, hôm qua Hi Quý nghi vừa đến Liên Nguyệt các của bọn họ náo loạn, buổi tối Hoàng thượng vẫn nghỉ trong cung của nàng ta. Cái vả mặt này, đúng là quá vang!
Ngay cả Hoàng hậu cũng không chỉ mặt gọi tên trách móc Hi Quý nghi một tiếng, vậy đã đủ biết người trong cung này đều nhìn sắc mặt của Hoàng thượng mà sống. Tiểu chủ nàng, tuy là mang long tự, nhưng Hoàng thượng cũng chỉ đến đây một lần trước khi thăng vị, sau đó không giá lâm nữa. Những người trong cung mắt đều sáng như tuyết, nhìn sự việc đều có thể thấy rõ ngọn nguồn.
"Tiểu chủ đừng suy nghĩ quá nhiều, nên bảo dưỡng thân thể mới là quan trọng, thời gian của chúng ta còn dài, không vội trong giây lát được." Lục Khỏa giúp chủ tử nhà nàng dém góc chăn. Hiện giờ chuyện nàng có thể làm chỉ là cố gắng khuyên chủ tử mở lòng, chăm sóc thân thể, bảo vệ Hoàng tự trong bụng mới là quan trọng nhất.
"Đúng vậy," Dương Thư Hoa tự giễu: "Đúng là tương lai còn dài." Nàng ta thừa nhận hiện tại mình không