Thẩm Ngọc Quân theo Uyển Y đi vào chính điện cung Trọng Hoa. Nàng thấy Đức phi đang xõa mái tóc đen ngồi trên tháp, cầm một quyển thơ đọc,. Thẩm Ngọc Quân bước nhanh về phía trước khụy người hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cát tường!"
Lúc này Đức phi mới để quyển thơ trong tay xuống: "Đứng lên ngồi đi." Rất tùy ý, vì không trang điểm mang trang sức nên ít đi sự uy nghiêm lạnh nhạt ngày thường, ngược lại nhìn vô cùng dịu dàng bình thản.
"Tạ ơn nương nương," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, đi tới bên dưới tay Đức phi ngồi xuống.
"Uyển Y, dâng trà cho Hi Quý nghi, bổn cung còn ít Đại Hồng Bào, ngươi nếm thử xem," Đức phi cười nhạt nói.
Thẩm Ngọc Quân dịu dàng cười: "Xem ra hôm nay tần thiếp có lộc uống rồi."
"Nếu muội thích loại trà này, lát nữa bổn cung bảo Uyển Y gói cho ngươi một ít mang về." Đức phi không ngại việc này.
"Tần thiếp ở chỗ của nương nương có lộc ăn là tốt rồi, không thể lại muốn đồ tốt của nương nương." Thẩm Ngọc Quân tự thấy mình không có da mặt dày nên cũng uyển chuyển từ chối.
"Tùy ngươi vậy." Đức phi cười thản nhiên.
Thật ra hôm nay Thẩm Ngọc Quân có một chuyện muốn làm: "Chuyện Thiêm Hi lâu lần trước, tần thiếp vẫn chưa cảm ơn nương nương, hôm nay vừa hay tần thiếp tranh thủ không lười biếng, ở đây cảm ơn nương nương lần trước đã giúp đỡ." Nói xong Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, phúc lễ với Đức phi.
Đức phi khoát khoát tay: "Chuyện lần trước cũng không cần nhắc lại, vốn là do bổn cung sơ sẩy, còn kinh động đến ngươi và Phùng Tần." Đức phi hất cằm về phía chiếc ghế thêu, ý bảo Thẩm Ngọc Quân ngồi: "Ngươi vừa đến Đông trắc điện, Tiền Uyển nghi ổn chứ?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thoáng cúi đầu, sau đó nhìn Đức phi nói: "Tần thiếp thấy có lẽ nàng ấy vừa mới mất con, sắc mặt hơi tái, có điều người cũng có tinh thần."
"Đúng là có tinh thần," Đức phi cười lạnh: "Ở đây bổn cung cũng có thể nghe được tiếng của nàng ta." Nàng nói xong cũng nâng chung trà lên uống một ngụm: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Thẩm Ngọc Quân theo lời nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau đó nhấp một ngụm: "Đậm đà thơm nồng, đúng là trà ngon!"
Đức phi nghe vậy thì nói: "Ngươi thích là được rồi." Sau lại đổi sắc mặt, quan sát Thẩm Ngọc Quân: "Hôm nay sao ngươi lại muốn đến thăm Tiền Uyển nghi, bài học lần trước còn chưa ăn đủ sao?" Nàng cũng không phải là người thích vòng vo, có mấy lời nên hỏi thẳng mới tốt, tránh lãng phí thời gian.
Thẩm Ngọc Quân biết Đức phi sẽ không vô duyên vô cớ cho Uyển Y mời nàng đến đây: "Tần thiếp vốn cũng cảm thấy nên tránh ra một chút, dù sao từ chuyện lần trước, đến bây giờ tần thiếp nghĩ tới còn thấy sợ. Nhưng hôm nay Tiền Uyển nghi cho Cát Tường đến cung tần thiếp mời, nói là muốn gặp tần thiếp. Tần thiếp vốn cũng không muốn đến, nhưng tần thiếp cũng muốn biết rốt cuộc và tần thiếp và nàng ta có gút mắc gì không giải được, khiến cho nàng ta đến hoàn cảnh như vậy rồi mà vẫn còn dính lấy tần thiếp không buông."
Đức phi dừng mắt ở biểu cảm trên mặt của Thẩm Ngọc Quân, có bất đắc dĩ, có hoài nghi, nhưng không có phẫn nộ, Thẩm Ngọc Quân đúng là người rộng lượng: "Có một loại người, mù quáng tự cho mình là rất cao, nghĩ tất cả mọi chuyện hẳn đều nằm trong lòng bàn tay họ, chỉ hơi chệch đi đã bắt đầu oán trời trách đất. Trời sai đất sai, người khác đều sai, chỉ có bản thân họ không sai. Tiền Lạc Tích chính là một người như vậy, cho rằng tất cả mọi người đều là đá kê chân của nàng ta, bao gồm cả bổn cung."
Thẩm Ngọc Quân lắng nghe Đức phi nói, trước đây nàng có chút áy náy với Tiền Lạc Tích, vì nếu lúc trước nàng không đưa Lạc Mai hương cho Tiền Lạc Tích, có lẽ sẽ không ai có chuyện gì, Lạc Mai hương cũng chỉ sẽ ở trong cung của nàng mà bám bụi, nhưng chỉ một hành động vô tâm đã tạo thành tình trạng như hiện tại.
Có điều áy náy trong lòng nàng cũng chỉ có vậy, vừa rồi đã bị lòng tham không đáy của Tiền Lạc Tích dọa đến mức không còn. Xem như nàng đã hiểu, một nữ nhân như Tiền Lạc Tích, dù nàng có đưa cái mạng của mình cho nàng ta, đoán chừng nàng ta cũng cảm thấy Thẩm thị nàng vẫn còn nợ. Nếu đã như vậy, thì dứt khoát không trả vậy.
"Vẫn là nương nương nhìn rõ," Thẩm Ngọc Quân không ngờ Đức phi sẽ nói trắng ra như vậy, nhưng lại rất chính xác: "Tần thiếp cảm ơn nương nương đã chỉ dạy."
"Ngươi cũng có thể thấy rõ, nhưng do ở trong cuộc nên buộc phải như vậy mà thôi." Đức phi chưa bao giờ xem thường nữ nhân trước mắt này, ở trong cung có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ mới là bản lĩnh thật sự: "Nhưng mà nhắn đến chuyện này, bổn cũng cũng có lúc không hiểu được, người có tính tình như Tiền thị, sao trong cung lại có nhiều như vậy, Hi Quý nghi, ngươi nói thử xem?" Đức phi dùng dư quang ở khóe mắt đánh giá Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân tất nhiên hiểu được ý trong lời nói của Đức phi, liệu số người như thế có thể ít sao? Trước có Tiền Lạc Tích, sau có Dương Thư Hoa. Như vậy xem ra nàng và Đức phi đúng là có hơi giống nhau, đều dính vào một số người không nên dính: "Nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng rất phiền não. Nếu như tần thiếp là người nhiều chuyện, vậy cũng đành nhận, tự mình chọc vào, không thể trách người khác. Nhưng hoàn toàn ngược tại, tần thiếp luôn lười nhác, cũng chỉ một lòng nghĩ tỷ muội sống an ổn vô sự thì tốt rồi. Chỉ tiếc, có lẽ là do tần thiếp tính tình mềm yếu, luôn có một số người không muốn tần thiếp sống yên ổn." Nói xong, Thẩm Ngọc Quân cười khổ lắc đầu, còn không nhịn được mà thở dài.
Thẩm Ngọc Quân nói như vậy là cũng muốn thể hiện rõ với Đức phi, nàng chỉ muốn đóng cửa sống cuộc sống của bản thân, những thứ khác nàng không đòi hỏi gì nhiều. Nàng cũng vừa không có ý định gì với Dương thị và đứa bé trong bụng nàng ta, vừa muốn Đức phi yên tâm.
Đức phi cũng là người thông suốt, nghe lời tất nhiên cũng cần phải nghe tâm. Lời Thẩm Ngọc Quân nói khiến Đức phi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, giống như là nghe được một chuyện buồn cười nào đó: "Bổn cung cảm thấy có lẽ ngươi hiểu lầm rồi. Hôm nay bổn cung cũng có tâm tình, vậy nói với ngươi một chút."
Thẩm Ngọc Quân nói: "Tần thiếp chăm chú lắng nghe."
Đức phi đứng dậy, Thẩm Ngọc Quân vốn cũng muốn đứng dậy theo, nhưng bị Đức phi ấn xuống: "Ngươi ngồi đi, bổn cung ngồi lâu nên đứng dậy một lúc."
Thẩm Ngọc Quân mỉm cười gật đầu, cũng yên tâm ngồi yên.
Đức phi thấy Thẩm Ngọc Quân không có ý muốn đứng dậy nữa thì cong môi cười: "Nói thật với ngươi, ngay từ đầu bổn cung đã cảm thấy ngươi là một người thông minh, quan trọng là sống rõ ràng. Từ khi tiến cung đến nay, ngươi không tranh không đoạt, cũng an phận thủ thường. Được thịnh sủng cũng không làm ngươi thay đổi, vẫn quy quy củ củ như vậy. Phi tần trong cung dù không thích ngươi, nhưng vì không bắt được lỗi của ngươi, nên cũng không làm gì được ngươi."
Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội đứng lên phúc lễ: "Tần thiếp cảm ơn nương nương cất nhắc, tần thiếp thẹn không dám nhận."
"Nhìn đi, chính là bộ dạng này," Đức phi nhìn Thẩm Ngọc Quân, tự tay kéo nàng dậy: "Bây giờ ở đây chỉ có hai vị chủ tử là ngươi và bổn cung, ngươi cũng vẫn cẩn thận như vậy."
"Đức phi nương nương khoan dung, tần thiếp cũng không thể làm bậy," Thẩm Ngọc Quân cũng không dám nương theo lực của Đức phi, mà tự mình chậm rãi đứng lên.
"Ngươi cẩn thận dè dặt, dù sao đây cũng là trong cũng, chỗ nào cũng không thiếu ánh mắt và miệng lưỡi." Đức phi xoay người đến bên tháp ngồi xuống, sau lại xua xua tay làm Thẩm Ngọc Quân cũng ngồi xuống: "Có đôi khi, bổn cung cũng cảm thấy chán ghét."
Thẩm Ngọc Quân ngồi vào ghế thuê, cũng tiếp lời: "Thật ra nương nương không cần phải quá để ý đến ánh mắt của người khác, dù gì cuộc sống của mình không thể trôi qua vì người khác. Tần thiếp nói câu làm ngài chê cười, thường ngày tần thiếp thích ở trong cung của mình ăn ăn uống uống, không phải không thích đi lại, chẳng qua là cảm thấy tự tại mà thôi."
Đức phi nghe Thẩm Ngọc Quân nói như vậy, ngược lại có chút ngây người, có điều chỉ mấy nhịp thở mà thôi, rồi lại đột nhiên cười: "Ha ha... Một người ngốc mà." Đức phi cười đến hốc mắt cũng hơi ướt, dần chậm lại, ổn định lại ý cười.
Thẩm Ngọc Quân không thấy lời nàng nói có chỗ nào buồn cười, nhưng thấy Đức phi bất chấp cười lớn như vậy thì rốt cuộc cũng hơi xấu hổ, có điều nàng cũng không cắt ngang Đức phi.
"Dáng vẻ này của bổn cung, ngươi đừng để ý." Đức phi rút một chiếc khăn gấm trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt: "Lời ngươi nói thật ra đã thức tỉnh bổn cung."
Thẩm Ngọc Quân không nhìn ra là thật hay giả, nhưng nàng cũng không tìm hiểu làm gì, chỉ xem như là thật: "Tần thiếp chỉ thuận miệng nói thôi, còn cần nương nương thông tuệ thông suốt mới được."
Đức phi thoải mái không ít: "Nếu hôm nay ngươi nhắc nhở bổn cung, vậy bổn cung sẽ chỉ điểm ngươi vài câu. Trước đây bổn cung có nghĩ đến chuyện đòi đứa con của Tiền thị, nhưng sau này bổn cung thấy Tiền thị không lên mặt bàn được lại còn lòng dạ độc ác, cũng có ý định buông tay. Có điều dù sao nàng ta cũng là người của Trọng Hoa cung, bổn cung làm chủ vị của Trọng Hoa cung, dù là không muốn cũng phải che chở cho nàng ta ít nhiều."
"Nương nương làm rất đúng," Thẩm Ngọc Quân không ngờ Đức phi sẽ nói những điều này với nàng, nhưng bởi vì Đức phi là chủ vị của cung Trọng Hoa, nên ngày đó nàng mới cho Trúc Vân đến mời.
"Còn Dương thị," nhắc đến Dương Thư Hoa, Đức phi thể hiện sự khinh miệt không kém gì so với Tiền Lạc Tích: "Tiền thị là do bản thân ngu xuẩn, người khác cũng biết nàng ta ngu xuẩn. Nhưng Dương thị, đó là một con rắn độc, bất thình lình sẽ cắn người một cái, khiến người ta đều dính mùi tanh. Nàng ta tự cho là khối thịt trong bụng mình vô cùng hiếm lạ, đó cũng chỉ có nàng ta tự cho là như vậy mà thôi."
Thẩm Ngọc Quân cảm thấy Đức phi hình dung rất đúng về Dương Thư Hoa, còn không phải là rắn độc sao?
"Có phải các ngươi đều cho rằng từ trước kia bổn cung đã nhìn chằm chằm vào bụng của nàng ta rồi đúng không?" Đức phi liếc mắt, hừ lạnh một tiếng: "Nói ngươi muốn tin hay không thì tùy, bổn cung cũng không có bản lĩnh biết nàng ta mang thai, là tự nàng ta tìm tới Trọng Hoa cung."
Thẩm Ngọc Quân đúng là có hơi bất ngờ, thật sự là Dương Thư Hoa này thay đổi quá nhanh, vốn còn tưởng rằng Đức phi nắm nhược điểm của nàng ta trong tay, mới khiến nàng ta lòng không cam ý không nguyện như vậy.
"Ngươi cho là nàng ta nhìn an phận, thì thật sự an phận ư," Đức phi nhìn xéo Thẩm Ngọc Quân: "Huyên Nhược các có hai chủ tử, nhưng đều không phải là đèn cạn dầu. Liễu thị nhìn yếu đuối nhu nhược, nhưng có thể vì phân vị quyền thế, lại tự tay đánh hạ... Con của mình."
Nói đến đây, Đức phi dùng sức chớp chớp mắt, sau đó hít sâu một hơi: "Tại sao Dương thị phải đi cầu xin bổn cung, là vì lòng dạ nàng ta không sạch sẽ, người khác nói dăm ba câu đã khiến nàng ta có tâm tư không nên có. Vừa khéo Liễu thị nắm được điểm này, có điều nói ra thì Dương thị hẳn là phải cảm ơn Tiền thị.
Cuối cùng Thẩm Ngọc Quân đã biết tại sao lúc đầu Liễu Tuệ lại dám làm như vậy, thì ra là vòng này cài vòng kia, nàng ta đã sớm tìm người chịu tội thay rồ. Một hòn đá ném hai con chim, nếu được thì sẽ có được phân vị, có thể phế Dương thị. Có điều trên đường lại giết ra một Tiền Lạc Tích, quấy nhiễu kế hoạch của nàng ta. Nhưng giờ nghĩ lại, dù không có Tiền Lạc Tích. kế hoạch của Liễu Tuệ cũng không thực hiện được, dù sao chỉ cần Dương thị phơi chuyện chuyện có ai, cũng sẽ không ai dám làm gì nàng ta.
"Lúc đầu đúng là bổn cung cũng có chút tâm tư, ra tay giúp Dương thị che dấu," Đức phi cười khẩy một tiếng: "Nhưng sau đó Hoàng thượng thăng phân vị cho Dương thị, nàng ta lập tức lật lọng. Thật ra nếu nàng ta có can đảm tự đến Trọng Hoa cung nói rõ ràng với bổn cung, vậy thì bổn cung còn để mắt đến nàng ta, cũng có thể giúp nàng ta một chút. Chuyện sau đó, thì ngươi cũng biết rồi."
Thẩm Ngọc Quân cười đành chịu: "Nàng ta đột nhiên đến Chiêu Dương cung bái phỏng tần thiếp, tần thiếp là kẻ ngốc, ngay từ đầu còn tưởng rằng nàng ta chỉ đến Liên Nguyệt các, sẵn tiện đến đó ngồi. Không ngờ nàng ta dọn đến Liên Nguyệt các thì ngày nào cũng đến, dù tần thiếp có ngốc cũng biết nàng ta có tính toán. Chỉ là tần thiếp không muốn phối hợp, nàng ta có dự tính của nàng ta thì không sai, nhưng sai ở chỗ nàng ta đã đánh chủ ý lên