"Hoàng thượng," Lộ công công không nhanh không chậm vào đình Tử Tiêu: "Mộc Đức nghi uống thuốc độc tự vẫn rồi." Đó cũng là một nữ tử đáng thương, có điều xem tình hình này, hiện giờ nàng chết thật ra là chuyện tốt, kết thúc mọi chuyện, sau này sẽ không đau khổ nữa.
Cảnh đế nghe vậy, tay cầm bút son khựng lại một chút: "Đã sớm nghĩ sẽ có kết cục này, lần này nàng ra ngoài không có ý định sống mà quay lại, hạ táng nàng theo phân vị Tiệp dư đi, nàng xem như vẫn biết tiến biết lùi, không dính vào người phụ thân kia của nàng." Nàng và Chu Đức dung giống nhau, từ nhỏ đã định trước sẽ trở thành một quân cờ, nhưng nàng quyết tuyệt hơn Chu Đức dung, chết rồi cũng tốt, đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát, hi vọng kiếp sau nàng có thể mở mắt đầu thai.
"Vâng," Lộ công công cũng tiếc hận thay cho nàng, người đời chỉ thấy nàng xuất thân phú quý, ăn ngon mặc đẹp, nhưng có mấy người biết những thứ đó đều phải trả giá rất lớn: "Vậy Chu Đức dung và Tiêu Tần thì sao ạ?"
"Giống vậy, người đã không còn, trẫm cũng không so đo với các nàng, cho các nàng chút thể diện," Cảnh đế thả bút son trong tay xuống, cong miệng cười: "Trấn Quốc công và Tây Ninh bá quả nhiên là tri kỷ nhiều năm, đều dã tâm bừng bừng, ích kỷ như nhau. Thật ra trẫm có nghĩ nếu Trấn Quốc công cúi đầu nhận tội, nộp binh quyền lên, trẫm sẽ nể tình tổ tiên Mộc gia mà tha cho những tộc nhân vô tội của Mộc gia, đáng tiếc hắn không tin trẫm, cũng phải, trên đời này, loại người giống như hắn, ngoại trừ bản thân hắn thì sao có thể tin tưởng được người khác?”
Lộ công công cũng cảm thấy Trấn Quốc công ngu đến cừ khôi, Tây Ninh bá càng không có đầu óc: "Nếu hắn không cảm nhận được, vậy Hoàng thượng người cũng không cần thấy tiếc cho hắn, người cho hắn nhiều cơ hội như vậy đã không không có lỗi với tổ tiên Mộc gia, còn hắn không quý trọng là do bản thân hắn."
Nếu Trấn Quốc công là người thông minh thì ngay lúc Hoàng thượng tạo áp lực cho hắn thì đã nên nộp binh quyền lên, dẫn dắt toàn tộc Mộc gia lui ẩn. Tề Dương hầu Thẩm Lâm năm đó vẫn trung thành và tận tâm, khi phát hiện ý đồ của tiên đế không phải đã quyết đoán giao binh quyền, dẫn tộc nhân Thẩm gia rời khỏi Dụ Môn quan à. Nhìn đi, bây giờ người Thẩm gia không tốt lắm, nhưng trái lại đã khiến tiên đế đến lúc chết vẫn còn hổ thẹn với Thẩm gia. Đó mới là cách làm của người thông minh, ngay cả Hoàng thượng cũng nhìn người Thẩm gia với con mắt khác.
Cuộc săn thú mùa xuân lần này, Thẩm Triết Húc kia vẫn một mực canh giữ bên cạnh Hoàng thượng, một tấc không rời, cũng không tranh công, chỉ một lòng bảo vệ xung quanh Hoàng thượng, bảo đảm an toàn của Hoàng thượng, đây là chỗ thông minh của người Thẩm gia.
"Mục đích ra ngoài lần này đã đạt được rồi," Cảnh đế một tay đặt lên bàn, một tay sờ cằm: "Sáng sớm ngày mai về cung."
"Vâng," về cung nhanh như vậy, Lộc công công nghĩ lần này ra ngoài hắn vẫn chưa đi được đâu, ngay cả bạc cũng thu ít đi không ít.
"Mấy ngày nay Đức phi thế nào?" Cảnh đế thuận miệng hỏi.
Hoàng thượng vừa nhắc đến Đức phi, Lộ công công đã nghĩ đến một chuyện: "Đêm vừa mới đến núi Đông Minh, người vốn định nghỉ ở chỗ Đức phi, sau lại đổi ý đến chỗ Phùng Tần. Ngay đêm đó cung nữ tên Uyển Hà bên cạnh Đức phi muốn mượn cơ hội bò lên... cái kia," Lộ công công nghĩ Hoàng thượng đã hiểu được ý của hắn: "Bị Đức phi phát hiện, cho người đổ thuốc nàng ta, ném ra phía sau doanh trại thị vệ." Đúng là Đức phi không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã thấy rất trật tự.
"Coi như có chút tính khí," sắc mặt Cảnh đế có vẻ không vui: "Ngược lại cũng không quá ngu ngốc, còn có thể cứu được.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh đế rời khỏi núi Đông Minh, vừa qua buổi trưa đã trở lại trong cung. Thấy Hoàng hậu dẫn một đám hậu phi chờ ở cửa cung, hắn quét mắt qua một cái, không tệ, đều còn sống đủ.
"Thần thiếp (tần thiếp) cung nghênh Hoàng thượng hồi cung, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế," Hoàng hậu dẫn cá vị phi tần hành đại lễ.
"Bình thân," hôm nay Hoàng thượng cũng cho Hoàng hậu chút thể diện, vươn tay kéo nàng lên.
"Tạ ơn Hoàng thượng," các vị phi tần chầm chậm đứng lên.
Lúc này Thẩm Ngọc Quân mới thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng đã về, Yên Nhiên cũng đã về, Đức phi cũng về, nhưng có ba vị không trở về, e là không tốt.
"Đều về trước đi," Cảnh đế chắp tay sau lưng nói: "Càn Nguyên điện của trẫm còn có việc, trẫm đi trước." Nói xong thì rời đi, không hề quay đầu lại.
"Cung tiễn Hoàng thượng!"
Thẩm Ngọc Quân về cung Chiêu Dương, bắt đầu triệu tập tiểu thái giám, tiểu cung nữ trong cung. Hoàng thượng đã trở lại, những mảnh vỡ cắm cạnh tường rào cũng đến lúc nên bỏ đi, bằng không ngày nào đó đâm vào ai thì không hay, thật ra nàng sợ nhất chính là đâm vào Hoàng thượng.
Phân phó xong thì Thẩm Ngọc Quân dẫn theo Trúc Vân, Trúc Vũ chuẩn bị đến cung Lưu Vân thăm Phùng Yên Nhiên. Vừa rồi nàng thấy, Phùng Yên Nhiên mới đi núi Đông Minh mấy ngày mà cả người đã gầy một vòng, sắc mặt tái nhợt ngay cả trang điểm cũng không che được.
Nhưng nàng chưa ra khỏi cung Chiêu Dương đã đụng phải Tiểu Đặng Tử: "Ngươi vội vội vàng vàng gì vậy?"
"Bẩm nương nương, Phùng Tần tiểu chủ đến," Tiểu Đặng Tử thấy nương nương nhà mình thì vội vàng báo lại.
Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội bảo Tiểu Đặng Tử mời nàng đến, nàng cũng theo phía sau qua đón người.
Phùng Yên Nhiên mặc cung tranh màu xanh nhạt, từ xa thấy Thẩm Ngọc Quân đi tới thì vội bước nhanh hơn: "Tần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương cát tường."
"Đã là lúc nào rồi," Thẩm Ngọc Quân tiến đến kéo nàng lên, cổ tay trong bàn tay rõ ràng gầy đi không ít: "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Nghe theo tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên về đến cung thì trong lòng cảm thấy kiên định không ít, nhưng nàng có mấy lời không muốn khó chịu trong bụng, muốn tìm người tán gẫu một chút. Trong hoàng cung này, nàng cũng chỉ có một bằng hữu là Hi Tu nghi.
Hai người ngồi xuống tháp, Thẩm Ngọc Quân ra lệnh cho Trúc Vũ: "Dâng sữa bò cho Phùng Tần tiểu chủ." Nói xong nàng quay đầu về phía Phùng Yên Nhiên: "Muội gầy đi không ít, đừng uống trà nữa, uống giống ta đi."
Phùng Yên Nhiên khẽ gật đầu: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Thẩm Ngọc Quân nhìn dáng vẻ nàng như vậy, trong đầu không khỏi nghĩ đến lúc trước khi mới vào cung, nói thật là, khi đó nàng chưa từng nghĩ sau này sẽ trở thành bằng hữu với Phùng Yên Nhiên: "Muội không đến, vừa lúc ta đang muốn qua đó thăm muội, vậy mà chưa ra cửa cung Tiểu Đặng Tử đã nói muội đến rồi."
Phùng Yên Nhiên nghe vậy, trong lòng nóng lên: "Không phải muội muốn cố ý giấu tỷ, thật ra trước khi đi, muội cũng không biết tình hình ở đó như thế nào." Nàng hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm nói ra: "Nếu không phải có người cố ý đưa tin tức cho Tịch Vân, muội thật sự cho rằng đó chỉ là chuyến săn mùa xuân bình thường, bây giờ nghĩ lại, thời gian này của năm trước Hoàng thượng cũng không ra cung, huống chi năm nay phía Bắc không ổn."
Thẩm Ngọc Quân hơi cau mày: "Có người đưa tin cho Tịch Vân?" Không biết thế nào nàng lập tức nghĩ đến Phùng phu nhân, trong cung này xưa nay không có nhiều ý tốt vô duyên vô cớ như vậy, sao có người có lòng tốt như vậy: "Nếu muội đã biết trước, sao lại không nói với ta một tiếng, chẳng lẽ còn sợ ta bỏ mặc muội sao?" Nói đến đây nàng không nhịn được mà trừng mắt liếc Phùng Yên Nhiên.
Phùng Yên Nhiên nhìn Thẩm Ngọc Quân làm ra vẻ như vậy, viền mắt không khỏi ươn ướt, nàng biết Hi Tu nghi sẽ giúp nàng, nhưng nàng không muốn gây thêm phiền phức cho nàng ấy, tình ý của Hoàng thượng không chịu được lằng nhằng, hiện giờ Hi Tu nghi tuy đã mang thai, nhưng cũng bởi vì vậy nàng mới càng thêm cẩn thận: "Đây không phải là muội ở trong cung buồn chán, muốn ra ngoài giải tỏa sao, hơi nữa có Hoàng thượng ở đó, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Thẩm Ngọc Quân thấy nàng giả vờ ung dung thì nói: "Muội đừng giả vờ nữa, ta nhìn thấy hết, còn có ba người không về."
Nói đến đây, cuối cùng Phùng Yên Nhiên không giả vờ được nữa, cúi đầu nước mắt không biết cố gắng mà rơi xuống: "Đều không... Đều không còn nữa." Rốt cuộc lúc này, giọng nói của nàng còn mang theo sự sợ hãi: "Tỷ tỷ, muội không muốn chết."
Thẩm Ngọc Quân cầm bàn tay của Phùng Yên Nhiên đang đặt trên bàn: "Đừng sợ, muội đã hồi cung rồi." Đúng vậy, hồi cung rồi, trong cung tuy có lúc không an ổn, nhưng chỉ cần mình an phận, với tính tình của Hoàng thượng thì sẽ không bỏ mặc các nàng.
"Trước đây muội luôn cảm thấy trong cung rất lạnh," Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa: "Tỷ tỷ biết không, lần này ra cung, muội mới phát hiện thì ra muội đã thích ứng với cuộc sống trong cung, trong lòng muội trong cung này đã là nhà của muội rồi."
Thẩm Ngọc Quân có chút chua xót: "Nơi này vốn chính là nhà của muội." Mấy người các nàng vào cửa cung, chính là chuyện của cả đời.
Qua một lúc lâu, Phùng Yên Nhiên mới ngừng khóc, nhưng vẫn liên tục nấc lên: "Lúc chúng muội vừa đến núi Đông Minh cũng không có gì khác thường, mãi đến buổi tối ngày thứ ba," Phùng Yên Nhiên nói tới đây, trước mắt lập tức hiện lên mảnh đất màu đỏ kia, cả người vô thức bắt đầu run lên: "Đã chết rất nhiều người... Thật sự rất nhiều người."
Thẩm Ngọc Quân có thể tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng nàng không thấy tận mắt, cũng không cảm nhận được nỗi sợ của Phùng Yên Nhiên: "Đừng sợ, tất cả đều là quá khứ, muội đã bình an trở về, sau này chúng ta sẽ ở trong cung, không đi đâu nữa." Nàng vẫn nắm chặt Thẩm Ngọc Quân, hy vọng nàng ấy có thể an tâm một chút.
"Tiêu Tần không biết tại sao buổi tối ra khỏi chỗ ở của nàng, đã bị người ta..." Đây là sau đó Phùng Yên Nhiên nghe Tịch Vân nói, nhưng nàng nghĩ chắc là Tiêu Tần muốn đến đình Tử Tiêu. Nếu như nàng ấy ngoan ngoãn đợi trong phòng, chắc là sẽ không xảy ra chuyển: "Chu Đức dung cũng không khác Tiêu Tần mấy, nhưng Mộc Đức nghi," nói đến Mộc Vận Chỉ, Phùng Yên Nhiên dừng một nhịp: "Mộc Đức nghi là tự vẫn."
Thẩm Ngọc Quân sửng sốt: "Mộc Đức nghi nàng ấy..." Đó là một nữ nhân kiêu ngạo, cuối cùng lại đi đến bước này.
Phùng Yên Nhiên nhìn Thẩm Ngọc Quân một lát, mím môi lại, sau cùng nói ra điều nàng biết: "Phụ thận muội truyền tin cho muội, Mộc Đức nghi là vì chuyện nhà mình mới uống thuốc độc tự vẫn." Nàng không biết tại sao phụ thân nàng lại muốn nói cho nàng biết việc này, nhưng nàng vẫn nói với Thẩm Ngọc Quân: "Hoàng thượng chắc là.." Câu nói kế tiếp, nàng không nói nữa, chỉ nhìn Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân biết đôi chút, nếu nàng là Mộc Vận Chỉ, e là cuối cùng cũng sẽ đi lên con đường tự vẫn này. Nhưng trước khi tự vẫn nàng nghĩ nàng sẽ vì tộc nhân của mình, vì cho Hoàng thượng một câu trả lời, hẳn là sẽ giết phụ thân trước, giao binh phù cho Hoàng thượng, sau khi đổi một đường sống cho tộc nhân sẽ lấy cái chết tạ tội. Mộc Vận Chỉ quá ngu ngốc, chết cũng không đáng giá! Thẩm Ngọc Quân nghĩ như vậy có lẽ là nàng và Mộc Vận Chỉ khác nhau, Mộc Vận Chỉ mặc cho số mệnh, mà nàng dù là đến bước đường cùng cũng sẽ cân nhắc lợi và hại.
"Đúng rồi," Thẩm Ngọc Quân phân phó Trúc Vũ lấy cái hộp gỗ tử đàn nàng đặt trong ngăn kéo nữ trang tới: "Khối mặc ngọc kia của muội vẫn nên trả cho muội."
Phùng Yên Nhiên vừa nghe đã vội vàng lắc đầu: "Nào có chuyện đồ đã đưa lại còn lấy lại. Tỷ tỷ, muội đã nói là tặng cho đứa bé trong bụng tỷ, hay là tỷ cảm thấy muội không xứng?"
Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ nở nụ cười: "Nói bậy gì đó, chẳng qua ta cảm thấy khối ngọc kia hẳn là rất quan trọng với muội, quân tử không đoạt thứ người yêu thích, ta làm sai sao?"
"Nếu đã tặng đi, tỷ tỷ nhận giúp, dù sao muội cũng không mang, để đó cũng đáng tiếc," Phùng Yên Nhiên cầm lại tay Thẩm Ngọc Quân: "Chờ tiểu chất tử sinh ra, cho nó mang, muội nhìn cũng vui vẻ."
Nàng đã nói như vậy, Thẩm Ngọc Quân cũng không tiện từ chối nữa: "Vậy được, chờ ngày nào đó là có đồ tốt lại bù cho muội."
Phùng Yên Nhiên cảm thấy mỗi khi tâm sự, trò chuyện với Thẩm Ngọc Quân, nàng luôn an tâm hơn không ít, rời cung Chiêu Dương, nàng trở về thiên điện cung Lưu Vân, vào trong phòng, bắt đầu chép kinh Phật.
Thẩm Ngọc Quân vừa mới chuẩn bị dùng bữa tối, còn chưa ngồi xuống thì Cảnh đế đã nghênh ngang đi vào.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường," Thẩm Ngọc Quân bước vội lên trước thỉnh an.
Cảnh đế đưa tay nâng nàng lên: "Trong cung của nàng còn chén không?"
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe câu này thì biết là Hoàng thượng cố ý, nàng không được tự nhiên lắm: "Sao không có chén chứ? Hôm nay thần thiếp mới bảo Tiểu Đặng Tử đến Nội Vụ phủ lĩnh."
Cảnh đế kéo nàng ngồi xuống bàn, Lộ công công vội vàng trình lên một bộ chén, còn không nhịn được mà lén nhìn Hi Tu nghi, quả nhiên thấy mặt nàng hơi đỏ lên.
Thẩm Ngọc Quân nhìn bộ chén Lộ công công mang đến, thật sự không biết nói thế nào với Hoàng thượng, nàng là người không đáng tin cậy vậy sao: "Hoàng thượng, người thật sự không cần tự mang chén đũa, dù thần thiếp tự dùng tay cũng sẽ không để cho Hoàng thượng không có đồ mà dùng."
Cảnh đế nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, nói: "Đập chén chung còn chưa nói, còn cắm những thứ đó ở góc tường, nàng không sợ tự ghim mình à?" Hắn biết cô gái nhỏ này có thói quen tản bộ sau khi ăn, hơn nữa từ sau khi nàng mang thai lại càng thích đi lại trong