Tối nay cuối cùng Cảnh đế vẫn ôm Thẩm Ngọc Quân ngủ, sáng hôm sau hắn đi sớm như trước. Sau khi Hoàng thượng rời đi, Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn ngơ ngác nhìn nóc giường, một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua không nhanh không chậm, nháy mắt đã sắp hết tháng năm, thai của Thẩm Ngọc Quân cũng đã hơn ba tháng. Qua ba tháng thai sẽ ổn định, Thẩm Ngọc Quân cũng muốn bắt đầu giống như trước, dựa theo quy cũ đến cung Cảnh Nhân thỉnh an.
Sau giờ ngọ hôm đó, trong nội thất chính điện của cung Lưu Vân, Lục Chiêu nghi vừa mới dỗ Đại Công chúa ngủ, Thanh Y trông ở cạnh cửa. Lục Chiêu nghi thấy biểu cảm trên mặt nàng ta thì biết là nàng ta có việc muốn bẩm báo, nàng dặn dò nhũ mẫu của Đại Công chúa vài câu rồi đi ra ngoài.
"Chuyện gì?" Lục Chiêu nghi vừa ra khỏi nội thất đã hỏi, Thanh Y là một người thận trọng, không có chuyện quan trọng nàng ta chắc chắn sẽ không vội vã đến tìm nàng.
Lúc này Thanh Y mới mỉm cười: "Nương nương, trắc điện từ núi Đông Minh về vẫn chưa thay giặt."
Lục Chiêu nghi nghe vậy, hơi sửng sốt, qua mấy hơi thở mới hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Thanh Y gật đầu: "Nô tỳ chắc chắn."
Nhận được sự khẳng định của Thanh Y, Lục Chiêu nghi mới nở nụ cười: "Ngươi đến Thái Y viện, nói là thân thể bổn cung không khỏe, bảo bọn họ phái thái y qua đây."
"Nương nương, người định báo cho Hoàng hậu lúc này ạ?" Thanh Y cảm thấy nương nương nhà nàng có thể giúp che giấu một thời gian, dù sao Phùng Tần cũng là người cung Lưu Vân, sau này nàng ta sinh con, nếu phân vị không đủ, vậy đứa bé này phần lớn sẽ được nuôi trong cung của nương nương nhà nàng. Hiện tại dưới gối nương nương nhà nàng chỉ có một Công chúa, nếu lại thêm một Hoàng tử, vậy đã đầy đủ, đến lúc đó chính là độc nhất trong cung.
Lục Chiêu nghi biết ý nghĩ của Thanh Y, nhưng trong cung này không phải nàng muốn thế nào là được thế đó: "Nếu Phùng Tần có chuyện vui, ngày mai bổn cung đi Cảnh Nhân cung thỉnh an đương nhiên phải báo với Hoàng hậu nương nương, hơn nữa, Phùng Tần có quan hệ tốt với Hi Tu nghi, nàng có chuyện vui lớn như thế, tất nhiên phải nói để Hi Tu nghi vui mừng." Cũng không biết Hi Tu nghi có thể thật sự vui mừng hay không, tỷ muội, trong cung làm gì có tỷ muội chứ.
Hôm nay cung Cảnh Nhân vẫn giống như thường ngày, hiện giờ Thẩm Ngọc Quân là từ nhị phẩm Tu nghi, vị trí đã gần phía trước rất nhiều, Lục Chiêu nghi tiến vào thì thường xuyên quan sát nàng. Có điều người ta không nói gì, nàng cũng chỉ có thể làm như không biết.
"Khí sắc Thẩm muội muội không tệ," thỉnh an gần xong, Lục Chiêu nghi rốt cuộc cũng thốt ra một câu: "Muội là người có mệnh tốt, đứa bé đau lòng muội đó."
Hoàng hậu cũng khẽ cười: "Đứa nhỏ của Hi Tu nghi đúng là quan tâm nàng, các muội cũng không cần phải trông mà thấy thích, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, phúc khí tới, con sớm muộn gì cũng sẽ có."
Lần này Lục Chiêu nghi cũng không nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân nữa, mà quay đầu nhìn Hoàng hậu, nét mặt mừng rỡ: "Vậy thần thiếp ở đây phải chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Phùng Tần trong cung thần thiếp có tin vui." Lúc nàng ta nói lời này cố cố ý dùng dư quang khóe mắt đánh giá Thẩm Ngọc Quân ngồi đối diện mình, thấy nét mặt nàng thoáng chốc kinh ngạc sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng, lòng Lục Chiêu nghi không nhịn được mà cười lạnh.
Lúc Lục Chiêu nghi chúc mừng mình, tim Hoàng hậu chợt nảy lên một cái, nàng tưởng Lục Chiêu nghi có tin vui, không ngờ lại là Phùng Tần âm thầm lặng lẽ kia, cũng tốt, ít ra thì đây chẳng qua chỉ là một phi tần phân vị thấp: "Thật vậy à, có bảo thái y khám chưa, sức khỏe Phùng Tần thế nào, trước đây không phải là nhiễm phong hàn sao, bây giờ tốt lên chưa?" Hoàng hậu hỏi mấy câu liên tiếp mới dừng lại, nhìn giống như rất quan tâm đến Phùng Tần.
Lục Chiêu nghi cười trả lời: "Thái y đã chẩn mạch rồi, Phùng Tần đã mang thai gần hai tháng, phong hàn lúc trước cũng đã gần như khỏi rồi. Nhưng Phùng Tần không có phúc khí như Hi Tu nghi, gần đây ăn cái gì nôn cái đó, người gầy đi một vòng, thần thiếp nhìn thấy cũng đau lòng."
Thẩm Ngọc Quân biết suy nghĩ trong lòng Lục Chiêu nghi, đáng tiếc nàng ta đã đánh sai chủ ý. Nàng đúng là yêu thích Hoàng thượng, nhưng trong khoảnh khắc nàng xác định tim mình rung động, nàng cũng đã phân biệt rõ, ở trong cung nàng thì Hoàng thượng là của nàng, ra khỏi cửa cung nàng thì Hoàng thượng là của thiên hạ. Phùng Yên Nhiên có thai, nàng cũng sẽ không hề không vui, Hoàng thượng là thiên tử, không có khả năng cũng không thể chỉ có một nữ nhân là nàng. Hơn nữa nàng rất tỉnh táo, nếu như Hoàng thượng chỉ gần một nữ nhân là nàng, vậy ước chừng nàng cũng cách cái chết không xa.
Từ khi Lục Chiêu nghi phơi ra chuyện Phùng Yên Nhiên có thai, ánh mắt của các phi tần đang ngồi đều cố ý hoặc vô tình đảo qua Thẩm Ngọc Quân. Hậu cung đều biết Phùng Tần dựa vào cung Chiêu Dương, hiện giờ chính nàng cũng có thai, cũng không biết nàng có còn trung thành với cung Chiêu Dương hay không? Dù sao phi tần không có con nối dòng và có con nối dòng có sự khác biệt vô cùng lớn.
Người muốn chế giễu không ít, nhưng Thẩm Ngọc Quân không có tâm tư gì để cho bọn họ chế giễu.
Trong thiên điện cung Lưu Vân, sáng sớm Phùng Yên Nhiên đã ngồi trên tháp thẫn thờ. Tịch Vân đi Ngự Thiện phòng lấy bữa sáng về, vừa lúc vào phòng nghe tiểu chủ nhà nàng thở dài một tiếng.
"Tiểu chủ, người còn đang phiền não sao?" Từ khi chủ tử nhà nàng nghi ngờ mình có con vẫn luôn buồn phiền, sau đó Lục Chiêu nghi mời thái y đến, sau khi thái y chẩn đoán chính xác, tiểu chủ nhà nàng lại càng thêm phiền muộn, từ hôm qua đến giờ, tiểu chủ nhà nàng ngay cả kinh Phật cũng không chép.
Đứa bé này đến quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nên ứng đối chuyện tiếp theo như thế nào: "Hôm nay Lục Chiêu nghi hẳn sẽ bẩm việc ta có thai với Hoàng hậu, nàng ta có tâm tư gì, lòng ta cũng có chút phỏng đoán, ôi..."
Sau khi xác định mình có thai, Lục Chiêu nghi đã nhắc tới Hi Tu nghi rất nhiều lần trước mặt nàng, nàng lại không phải là kẻ ngốc, sao không biết được Lục Chiêu nghi có ý tưởng gì.
Tịch Vân là người hầu hạ bên cạnh, sao lại không nghe ra ý của Lục Chiêu nghi: "Tiểu chủ, thật ra người không cần để ý tới Lục Chiêu nghi, tâm tư của nàng ta thì nàng ta biết, trong lòng chúng ta cũng rõ." Lời trong lời ngoài của Lục Chiêu nghi luôn nhắc tới Hi Tu nghi, các nàng còn có gì không rõ chứ.
Phùng Yên Nhiên lại thở dài một cái, khẽ gật đầu: "Hiện ta ta chỉ có thể cất thông minh giả hồ đồ, suy nghĩ của bọn họ cũng chỉ suy nghĩ của họ, còn nghĩ ta sẽ làm gì, vậy phải để cho họ thất vọng rồi." Hi Tu nghi có tình có ơn với nàng, nàng dù có lỗi với đứa bé trong bụng, cũng sẽ không làm trái lương tâm, làm ra chuyện không có tính người, nếu không nàng và Tiền Lạc Tích kia có gì khác nhau đâu.
"Tiểu chủ nghĩ như vậy là tốt ạ," Tịch Vân mỉm cười, trong cung này người có tâm quá nhiều, luôn muốn không tốn sức mà mượn đao giết người. Thẩm Ngọc Quân của cung Chiêu Dương là người cẩn thận, người ngoài muốn làm gì chỉ sợ không có cơ hội, có thể đến gần cung Chiêu Dương cũng chỉ có tiểu chủ nhà nàng. Hiện tại chủ tử nhà nàng có thai, có thể sẽ bắt đầu ra sức châm ngòi.
Phùng Yên Nhiên đưa tay vuốt bụng mình, trong lòng thầm nghĩ: "Ta không có bản lĩnh gì, có thể giữ được con, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, nếu không giữ nổi con, con cũng đừng hận ta, đến lúc đó ta sẽ đi cùng con, được không?"
"Tiểu chủ, người dùng chút đồ ăn sáng đi ạ," Tịch Vân lấy thức ăn trong hộp ra.
Phùng Yên Nhiên gật đầu: "Ừ, sau khi dùng xong bữa sáng, ngươi theo ta đến Chiêu Dương cung một chuyến."
...
Sáng sớm Thẩm Ngọc Quân đã nghe mấy lời chua ngoa, cuối cùng cũng đợi được đến lúc thỉnh an kết thúc, nàng cũng không nán lại mà lập tức trở về cung Chiêu Dương.
Vừa mới trở lại cung Chiêu Dương, Thu Cúc liền bưng một cái mâm vào: "Nương nương, nô tỳ hầm canh trân châu tuyết ngư, người dùng một chén trước đã." Nói đến cái thai này của nương nương nhà các nàng đúng là đỡ lo, cái gì cũng ăn được, nhưng thích ăn nhất vẫn là cá tôm.
"Ta đang nghĩ tới món này đó," hai mắt Thẩm Ngọc Quân nhìn chằm chằm vào cái mâm trong tay Thu Cúc, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã cảm thấy thật sự đói bụng, nàng sẽ không giống như Hoàng thượng nói, mang thai một bảo nhi tham ăn đó chứ?
"Nương nương, trong lòng người không để ý chút nào sao?" Trúc Vân không nhịn được nói: "Trước đây Lục Chiêu nghi trông rất hòa thuận, không ngờ sáng nay lại nhảy nhót đến vui thích như vậy."
"Sao vậy?" Thu Cúc thấy Trúc Vân cau mày, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sáng nay có chuyện gì mới lạ à?"
Trúc Vũ liếc Trúc Vân một cái, rồi quay đầu nói với Thu Cúc: "Ngươi mặc kệ nàng đi, nàng chính là cái bấc đèn, khẩy một cái là cháy. Phùng Tần tiểu chủ có tin vui."
Thu Cúc vốn là người thông minh, kết hợp với lời nói trước của Trúc Vân, còn có gì không hiểu: "Phùng Tần tiểu chủ có thai, Lục Chiêu nghi kia muốn nhảy nhót, dù sao dưới gối nàng ta chỉ có Đại Công chúa , nếu như Phùng Tần tiểu chủ sinh con, phân vị không đủ, đến lúc dó không phải nàng ta có nhiều thêm một đưa con ư."
"Nàng ta tự nghĩ mà thôi," Thẩm Ngọc Quân đã ăn canh cá: "Các ngươi nhìn tốt lắm, từ trước đến nay Lục Chiêu nghi không phải là một chủ nhân an phận, lẽ nào các ngươi đã quên gia yến trung thu năm ngoái sao?" Nhưng nàng nhớ rất rõ, vị kia bất ngờ hạ một cái đinh cho nàng, phải nói là hạ rất cao minh.
"Vậy nương nương, sau này chúng ta có nên quan sát Lưu Vân cung một chút không?" Thật ra Trúc Vân muốn nói là, có nên đề phòng Phùng Tần một chút hay không? Dù sao lòng người cách một cái bụng, không ai có thể đảm bảo Phùng Tần không có suy nghĩ đen tối gì.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì dừng một lát, sau đó lại tiếp tục ă canh cá: "Đợi lát nữa lại nói, bổn cung đoán chút nữa Phùng Tần sẽ đến, chờ sau khi bổn cung gặp nàng mới quyết định." Hiện tại nàng còn chưa gặp Phùng Yên Nhiên, ra quyết định khó tránh có hơi sớm. Nhưng lòng đề phòng người không thể không có, có một người như Lục Chiêu nghi ở bên trong khuyến khích, nàng đề phòng một chút luôn tốt hơn.
"Nô tỳ nghĩ, hiện tại chủ yếu là chúng ta phải bảo vệ tốt Chiêu Dương cung, để ngừa có người đục nước béo cò," Trúc Vũ nói: "Hiện tại trong cung bụng của Dương Thục nghi đã hơn bảy tháng, những người đó vốn còn có thể kiên nhẫn được, bây giờ e là cũng đều muốn náo loạn lên, so với tốn nhiều tâm tư để quản nhiều như vậy, còn không bằng chúng ta nên toàn tâm toàn ý bảo vệ tốt cung của mình."
Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu: "Bổn cung cũng nghĩ vậy," quan trọng là Hoàng thượng nói Lệ Phi sẽ không tới trừng trị nàng nữa, vậy nàng đã an tâm rồi. Hiện giờ Lệ Phi không xuống giường được, đứa bé của Dương thị là một biến số, nàng không cần phải gia nhập vào đó nữa, để tùy bọn họ đấu nhau đi.
"Vậy mấy ngày tới chúng ta dùng chút thời gian vuốt lại Chiêu Dương cung lần nữa," Trúc Vũ cũng không phải kẻ ngốc, nặng nhẹ nàng vẫn phân biệt được, hiện nay những chuyện khác đều là thứ yếu, chủ tử nhà nàng và tiểu chủ tử mới là quan trọng nhất: "Sau này nương nương đi thỉnh an, vẫn nên để nô tỳ và Trúc Vũ đi theo."
Mấy người nhìn nhau rồi gật đầu.
...
Liên Nguyệt các, bụng của Dương Thư Hoa đã rất lớn, hiện giờ nàng ta cũng không thích nhúc nhích, mỗi ngày cơ bản là đều ở trong phòng. Hôm nay sau khi từ Ngự Thiện phòng về, Lục Khỏa bẩm lại những chuyện nàng nghe được cho tiểu chủ nhà mình.
"Ha ha..., ngươi nói là Phùng Tần có tin vui," Dương Thư Hoa có chút hả hê nói: "Vậy Thẩm thị phải vui mừng, Phùng Tần là tỷ muội tốt của nàng ta mà." Cũng không biết Thẩm thị có thật sự giống như những gì nàng hiện lên mặt không, chuyện không liên quan đến mình thì sẽ treo thật cao?
"Hiện tại mọi ánh mắt trong cung đều nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương cung và Lưu Vân cung," Lục Khỏa nghĩ có thể Hi Tu nghi khiến mọi người phải thất vọng rồi, Hi Tu nghi là người rất thông minh, lại có thủ đoạn, sau khi có thai cũng không bị thất sủng, Hoàng thượng cứ cách hai ba ngày lại đến cung Chiêu Dương ngồi một lát, thỉnh thoảng còn có thể nghỉ lại đó. Hi Tu nghi có sủng ái lại có con, sẽ không đi làm những chuyện dư thừa, tự ép mình vào đường cùng.
Dương Thư Hoa đưa hai tay vỗ về cái bụng nhô cao, mắt tràn đầy trào phúng: "Nàng ta luôn tự cho là thanh cao, lần này ta xem nàng ta còn ngồi yên thế nào, bị tỷ muội tốt của mình vả mặt, mùi vị đó không biết nàng ta có chịu nổi không?"
Lục Khỏa hơi nhíu mày: "Tiểu chủ, người nên dùng bữa sáng rồi."
"Ừ, hôm nay tiểu chủ ta tâm trạng tốt, lát nữa người cùng bổn tiểu