Tháng sáu, kinh thành đã vào hạ, thời tiết vô cùng nóng. Cung Thúy Vi cây cối tươi tốt, ve sầu kêu không dứt.
Bang!
Lệ Phi ngồi trên giường, đánh đổ chén thuốc Thường ma ma đem đến, đôi mắt lá liễu trợn tròn: "Bổn cung không muốn uống những thứ thuốc này nữa," đang nói đã bắt đầu thở dốc: "Rất đắng... Đắng đến nỗi trong miệng bổn cung không còn vị gì cả."
"Nương nương, thuốc tốt đắng miệng có lợi cho bệnh," Thường ma ma nhìn Lệ Phi ngày càng gầy gò, cũng rất đau lòng: "Nô tỳ mang thêm một chén đến cho người, thân thể nương nương bị tổn hại nghiêm trọng, hiện giờ không thể tùy ý được."
"Ma ma," Lệ Phi đưa tay giữ chặt Thường ma ma đang muốn đi lấy thuốc cho mình: "Hôm nay bổn cung không cần thuốc, thân thể bổn cung thế nào, trong lòng bổn cung hiểu rõ. Lần này là bổn cung tính toán sơ suất."
Thường ma ma không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: "Vậy ngày mai nương nương nhất định phải uống thuốc đúng giờ."
Lệ Phi cười cười, có chút tự giễu: "Dáng vẻ bây giờ của bổn cung, bổn cung có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Ma ma, ngươi dời cái ghế đến đây, ngồi nói chuyện với bổn cung một lát, trong lòng bổn cung vô cùng khó chịu."
Thường ma ma dời cái ghế thêu tới gần tháp rồi ngồi xuống: "Nương nương chỉ cần phối hợp thật tốt với thái y trị liệu, thân thể nhất định sẽ khá hơn, nương nương nhất thiết không được suy nghĩ nhiều nữa."
Lệ Phi nhìn Thường ma ma, bật cười một tiếng: "Đám Thái Y viện lang băm kia nói, ma ma ngươi cũng tin, bổn cung đang khỏe mạnh bị bọn họ trị đến chỉ còn chút hơi tàn rồi."
"Thân thể của nương nương luôn mảnh mai, lần này lại tổn thương nặng," Thường ma ma không nhịn được mà thở dài: "Từ từ điều dưỡng, nô tỳ nhất định có thể điều dưỡng tốt thân thể của người."
"Bên ngoài thế nào rồi?" Lệ Phi không muốn nói tiếp chuyện sức khỏe của mình nữa, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Có người nói Thẩm thị vẫn một mực ở vùi trong Chiêu Dương cung."
"Vâng ạ," Thường ma ma gật đầu, vị Hi Tu nghi kia kiên nhẫn thuộc vào bậc nhất: "Từ khi Hoàng thượng rời cung, cho đến bây giờ đã bảy, tám ngày, nàng ta vẫn không bước ra khỏi Chiêu Dương cung nửa bước."
"Hoàng thượng ra cung, núi dựa của nàng ta đã mất, nàng ta đương nhiên phải ẩn núp," Lệ Phi đảo mắt: "Ma ma, ngươi lấy hộp gỗ tử đàn nhỏ của bổn cung đến đây, bổn cung nhìn một chút."
"Nương nương xem cái đó làm gì?" Thường ma ma vừa nghe Lệ Phi nói tới cái hộp gỗ tử đàn nhỏ kia thì khẩn trương: "Lần này người cũng vì nó mà bị khổ nhiều thế này, người còn muốn nó làm gì?"
Lệ Phi yếu ớt xua xua tay: "Đi lấy tới đây đi, bổn cung nhìn nó trong lòng sẽ an ổn một chút."
Thường ma ma bất đắc dĩ đứng dậy đi vào nội thất lấy cái hộp gỗ kia ra, chậm chạp đi tới bên tháp. Hai mắt Lệ Phi sáng lên, nhìn hộp gỗ trong tay Thường ma ma, vươn tay ra nói: "Đưa cho bổn cung."
Thường ma ma nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lệ Phi, cuối cùng cũng đưa cho nàng, có điều trong miệng vẫn thì thầm một câu: "Nương nương xen xong vẫn nên đưa nô tỳ cất đi."
Lệ Phi giống như là không nghe thấy, hai tay cầm lấy hộp gỗ đặt lên bàn, cẩn thận mở ra, nhìn hai viên thuốc màu đen bên trong, rốt cuộc trên mặt Lệ Phi cũng có một chút vui vẻ, cười nói: "Bổn cung đúng là càng nhìn chúng càng cảm thấy đáng yêu."
Thường ma ma bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Nương nương, vật này, nô tỳ cảm thấy vẫn nên xử lý sớm một chút mới tốt," bà nghĩ đến viên thuốc này thì sẽ tự nhiên nhớ tới Đức phi, ngược lại bà nhìn thấy Đức phi thì lại nghĩ đến chứng cứ phạm tội nằm trong cái hộp này.
"Ma ma, ngươi nói hai viên này, viên nào nhìn đáng yêu, mượt mà hơn?" Lệ Phi đột nhiên hỏi.
"Đều giống nhau ạ, nương nương nhìn viên nào đẹp thì viên đó đẹp," Thường ma ma thoáng nhìn vào trong hộp, không nhìn ra có chỗ nào khác nhau.
"Vậy được rồi," Lệ Phi nhẹ nhàng lấy một viên trong đó ra, giống như trân bảo đặt trước mắt mình, tỉ mỉ xem xét: "Ma ma, ngươi nói bổn cung đưa viên này cho Thẩm thị thì thế nào?"
Tim Thường ma ma lập tức nảy lên cao: "Nương nương, không thể được!" nói xong cũng quỳ xuống đất: "Thai của Hi Tu nghi hiện tại đã gần bốn tháng, nếu như bây giờ người hạ thuốc này với nàng, Đức phi và Hi Tu nghi quan hệ tốt, ngày dài tháng rộng, Đức phi chắc chắn sẽ nghi ngờ, một khi nàng ta biết được sự thật, vậy đến lúc đó, chúng ta..." Thường ma ma nghĩ đến thủ đoạn của Đức phi, không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Nhưng trong lòng bổn cung không thoải mái," tay Lệ Phi vẫn bắt hoa lan chỉ cầm viên thuốc: "Con tiện nhân Thẩm thị kia dám uy hiếp bổn cung, bổn cung là Lệ Phi... Lệ Phi đó, một Tu nghi nho nhỏ như ả ta lại dám làm bậy trước mặt bổn cung, bổn cung sao có thể để cho ả ta vui vẻ được?"
Thường ma ma ra sức lắc đầu: "Nương nương, chúng ta nhẫn nhịn một chút, hiện tại nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu để cho Đức phi nhận ra chuyện năm đó, nàng ta sẽ biến chúng ta thành người lợn [1]. Lẽ nào người đã quên thị nữ muốn hại Đức phi sảy thai ở tiền để rồi sao." Tuy là thị nữ kia không thành công, nhưng vẫn bị Đức phi lấy ra giết gà dọa khí, lần đó không biết có bao nhiêu người bị sự tàn nhẫn của Đức phi dọa sợ. Nếu để Đức phi biết nương nương nhà bà là đầu sỏ hại con của nàng vậy hậu quả không cần phải nghĩ nữa.
[1] Người lợn (人彘): người bị chặt hết tay chân, móc mắt, làm cho câm điếc, có khi còn cắt mũi, cạo hết lông tóc rồi bỏ vào nhà xí.
Vừa nhắc đến chuyện này, Lệ Phi lập tử bỏ viên thuốc trong tay vào hộp: "Đã bao nhiêu năm rồi, nàng ta yên tĩnh nhiều năm như vậy, bổn cung cũng sắp quên chuyện đó," nói xong khép hộp gỗ lại: "Thôi vậy, lần như xem như Thẩm thị gặp may mắn."
Thường ma ma thấy Lệ Phi khép hộp lại, lập tức chuyển người tới, cầm chiếc hộp kia lại: "Nô tỳ vẫn nên giúp người thu nó lại," nói xong, giống như sợ Lệ Phi đổi ý, cũng không chờ Lệ Phi đồng ý đã lập tức ôm chiếc hộp vội vã đi vào nội thất.
Ngón tay trắng nõn của Lệ Phi gõ gõ lên bàn: "Ma ma... ma ma..."
Lệ Phi gọi hai tiếng, Thường ma ma nhanh chóng bước ra: "Nương nương sao vậy?"
"Bên Dương thị thế nào rồi?" Lệ Phi cũng không quên nàng ta.
Thường ma ma nghe nàng nói đến Dương thị, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải nói đến Hi Tu nghi, dù Lệ Phi nói đến Hoàng thượng, bà cũng bằng lòng: "Thai của Dương thị đã được tám tháng, xem ra sắp lâm bồn, gần gây nàng ta coi như là an phận."
"Vậy là được rồi," Lệ Phi hơi cau mày: "Thân thể bổn cung còn chưa khỏe lại, nếu như Hoàng thượng không muốn đưa con của Dương thị cho bổn cung nuôi, ngươi nói bổn cung nên làm gì bây giờ?"
Thường ma ma biết tính tình Lệ Phi có chút bướng bỉnh, một số việc đã nhận định chắc chắn, cho dù không từ thủ đoạn, nàng cũng muốn đạt được mục đích, nhưng với tình trạng hiện tại của bọn họ, sợ rằng Hoàng thượng sẽ không đưa đứa bé cho Lệ Phi nuôi: "Nương nương đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ quan trong nhất là chúng ta dưỡng thân thể người cho thật tốt, còn những chuyện khác, chờ thân thể người tốt lên, chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn."
"Không, ma ma, bổn cung sẽ không may áo cưới cho người khác," Lệ Phi liếc mắt nhìn Thường ma ma: "Nếu như Hoàng thượng không cho bổn cung nuôi con của Dương thị, vậy bổn cung cũng không ngại đưa cả hai mẫu tử chúng cùng lên đường, đồ vật bổn cung tốn sức lực bảo vệ, dựa vào đâu mà để tiện nghi cho kẻ khác."
Lệ Phi đang nói đến Dương Thư Hoa, thì lúc này chủ tớ Dương Thư Hoa cũng đang nói đến Lệ Phi.
"Một phi tử mà ngay cả một Tu nghi nho nhỏ cũng không xử lý được, còn Lệ Phi, nàng ta đúng thật là một câu chuyện cười," Dương Thư Hoa dựa vào gối mềm, nằm trên tháp.
Lục Khỏa quỳ gối bên cạnh xoa bóp cẳng chân cho nàng: "Hi Tu nghi là người khôn khéo lại giỏi trốn tránh, Lệ Phi nương nương không bắt được lỗi của nàng cũng là chuyện bình thường."
Dương Thư Hoa thuận tay cầm lấy một miếng đậu phụ vàng cắn một cái: "Không tìm được lỗi? Nàng ta một phi tử đối phó với Tu nghi, muốn tìm lỗi gì, dù không lấy mạng của Thẩm thị, khiến Thẩm thị nếm chút đau khổ không phải chỉ là một câu nói thôi sao."
Lục Khỏa dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn lướt qua chủ tử nhà nàng, thật sự không biết có phải do mang thai hay không, chủ tử nhà nàng dường như to gan hơn rất nhiều. Lệ Phi cũng không phải là Hoàng thượng, nào có quyền lực tùy ý xử lý người đứng đầu một cung.
"Ây da," Dương Thư Hoa đột nhiên duỗi tay vỗ về bụng, cười nói: "Bảo bối trong bụng lại bắt đầu nghịch ngợm rồi, vậy mà đá mẫu phi, còn dùng sức như vậy," lúc nói còn nhìn Lục Khỏa: "Ta nghĩ trong bụng ta chắc chắn là tiểu Hoàng tử, ngươi không biết nó dùng bao nhiêu sức đâu."
Lục Khỏa cũng cười: "Tiểu chủ nói đúng ạ."
"Lục Khỏa, ngươi nói nếu như ta sinh là Hoàng tử, Đức phi còn có thể không muốn sao?" Dương Thư Hoa vẫn còn chưa từ bỏ ý định, hiện giờ nàng đã nghĩ thông suốt, nhi tử của nàng nhất định phải có một dưỡng mẫu có quyền thế trong cung, nhà mẹ đẻ có năng lực.
Tay Lục Khỏa đang đặt trên chân chủ tử nhà nàng hơi dừng lại một chút: "Nô tỳ cũng không biết, có điều nô tỳ thấy Đức phi nương nương dường như đã thay đổi, cảm giác hiện tại Đức phi nương nương sống thoải mái hơn."
"Hừ," Dương Thư Hoa hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải là không thể chọn nương nhờ vào Hoàng hậu, ta mới không muốn nhìn sắc mặt của Đức phi," mỗi khi Đức phi nhìn nàng, nàng không kìm được mà sợ hãi, thật giống như Đức phi có thể nhìn rõ lòng nàng, nghĩ thôi đã bực mình.
"Thời gian lâm bồn của tiểu chủ đã gần đến, vẫn nên đừng nghĩ nhiều nữa," Lục Khỏa hi vọng chủ tử nhà nàng sau khi sinh tiểu chủ tử xong sẽ trở về tính tình trước đây, nếu không nàng cảm thấy cái chết cách nàng không xa nữa.
Dương Thư Hoa nghĩ đến sắp phải sinh, tim không khỏi bị níu chặt: "Lục Khỏa, ngươi sợ chết không?"
Lục Khỏa nghe vậy, động tác trên tay dừng lại, sau mấy nhịp thở, cười nhạt: "Nô tỳ không biết."
"Đây là câu trả lời gì vậy?" Dương Thư Hoa hơi cau mày.
"Nô tỳ nói là sự thật," Lục Khỏa cười cười với chủ tử nhà nàng: "Bởi vì nô tỳ không biết sau khi chết sẽ là bộ dạng gì."
Dương Thư Hoa sửng sốt, nghĩ một lát: "Nhưng ta sợ, ta sợ chết. Ngươi nghĩ đi, ta vừa mới sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử, sau đó ta liền..., ta cái gì cũng không có." Đúng vậy, chết thì cái gì cũng không có, sau khi nàng tiến cung, vẫn chưa hưởng thụ sự sảng khoái do quyền thế mang đến, lại phải chết đi, vậy chẳng khác nào nàng sống uổng phí?
Lục Khỏa khẽ thở dài: "Tiểu chủ đừng nên nói chuyện không may mắn này nữa, nô tỳ đi bưng cháo tổ yến đến cho người."
Lục Khỏa đi rồi, Dương Thư Hoa vẫn chưa hoàn hồn.
Vừa qua khỏi giờ thần, mặt trời đã sắp xuống núi. Thẩm Ngọc Quân cho Tiểu Đặng Tử dọn ghế quý phi ra đặt dưới bóng cây. Trúc Vân còn cầm theo một cây dù giấy đi theo, định che cho chủ tử nhà nàng. Dù sao ngày hè sâu trên cây nhiều, ai biết có rơi xuống con nào không, dọa chủ tử nhà nàng.
Thẩm Ngọc Quân nằm trên ghế quý phi, Trúc Vũ vẫn cầm quyển “Tam Tự Kinh” do Hoàng thượng ban đứng ở bên cạnh ngâm nga. Mấy ngày trước nàng còn có thể đọc với cảm xúc phong phú, qua mấy ngày, đọc nhiều lần như vậy, hiện giờ nàng đã là mặt không cảm xúc, giọng đọc đều đều không lên không xuống.
Có điều chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Ngọc Quân, dù sao nàng cũng không có việc gì làm. Thẩm Ngọc Quân nghe giọng đọc không hề có cảm xúc của Trúc Vũ bên tai, trong lòng lại nghĩ bây giờ Hoàng thượng đến đầu rồi? Hoàng thượng ra cũng đã bảy, tám ngày, theo lý thì hẳn là đã sớm đến núi Từ Vân. Nhưng nhớ đến những lời Hoàng thượng nói với nàng mấy ngày trước, nàng có chút lo lắng, luôn cảm giác chuyến đi đến núi Từ Vân lần này của Hoàng thượng dường như không yên ổn.
"Tiểu chủ... Tiểu..."
"Hả," Thẩm Ngọc Quân vừa nghĩ đến có