(*) Cây dành dành núi
Tại Hành Vân các, Phùng Yên Nhiên đang ngồi bên nôi, dỗ nữ nhi ngủ: "Mặt trăng cong cong... Tựa như thuyền nhỏ... Bảo nhi vào giấc ngủ... Nương đưa nôi..."
Tịch Vân đứng bên cạnh nhìn chủ tử hát ru Tam Công chúa, nàng cảm thấy có lẽ bước đi trước đây của chủ tử là đúng.
"Tiểu chủ, Hi Hiền phi nương nương tới," thái giám thủ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Tam Công chúa đang ngủ bền cố gắng nhỏ giọng.
Lần này nhân dịp được tấn phong, Phùng Yên Nhiên đã rà soát lại các cung nhân của Hành Vân các, hiện tại Hành Vân các đã quy củ hơn trước đây nhiều rồi.
Phùng Yên Nhiên nhìn nữ nhi trong nôi đang dần vào giấc ngủ, dịu dàng cười: "Ta biết rồi," nói xong thì đứng lên, bước nhanh ra ngoài, vừa mới đến cửa đã thấy Thẩm Ngọc Quân: "Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
Thẩm Ngọc Quân tỉ mỉ quan sát sắc mặt Phùng Yên Nhiên, nhìn thấy nàng khá hơn lúc mới sinh, xem ra lúc ở cữ nàng được chăm sóc không tệ, quan sát xong thì tiến lên kéo nàng đứng dậy: "Mau dậy đi, ta thấy sắc mặt muội không tệ, ta cũng an tâm."
Phùng Yên Nhiên cúi đầu cười, cầm ngược lại tay Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Cũng được," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Vừa hay ta cũng có hơi nhớ Tam Công chúa của chúng ta rồi."
Nhắc tới con, vẻ ôn nhu của Phùng Yên Nhiên hiện rõ lên mặt: "Đứa nhóc tính khí hay cáu kia, quậy ra một buổi trưa, chắc là hôm đầy tháng bị dọa."
"Có mời thái y đến bắt mạch cho Công chúa chưa?" Thẩm Ngọc Quân vội vàng hỏi.
Phùng Yên Nhiên gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, thái y đã bắt mạch rồi, con bé chỉ là nhát gan bị dọa thôi. Muội thấy hôm nay nó ngoan hơn nhiều rồi," làm mẫu thân nàng cũng không dám lơ là.
"Vậy là tốt rồi," Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng yên tâm, nàng cũng mới làm mẫu thân chưa bao lâu, trẻ con thật sự không dễ nuôi, không thể có bất kì sơ sót nhỏ nào.
Hai người vào phòng, Thẩm Ngọc Quân đi tới bên cạnh nôi, hạ người xuống, nhìn tiểu Công chúa trong nôi, mặt không kìm được hiện lên nét dịu dàng: "Tam Công chúa của chúng ta trông giống muội, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân," nói xong nàng nhận một hộp gỗ tử đàn trên tay Thu Cúc: "Hôm kia nhiều người ta cũng không tiện quá nổi bật, đành để hôm nay mang đến."
Phùng Yên Nhiên nhìn hộp gỗ quen thuộc trong tay Thẩm Ngọc Quân, vành mắt nóng lên: "Tỷ tỷ, tỷ...
Thẩm Ngọc Quân không nhìn Phùng Yên Nhiên, nàng mở nắp hộp, từ bên trong lấy ra khối mặc ngọc lúc đầu Phùng Yên Nhiên đã tặng cho Tiểu Phì Trùng, cẩn thận nhét vào trong tã lót của Tam Công chúa: "Con bé mang thích hợp hơn."
Phùng Yên Nhiên cố chớp mắt mấy cái, thi lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Muội thay Tam Công chúa tạ ơn tỷ tỷ."
"Được rồi, muội đừng bày ra bộ dáng này, thứ này để ở chỗ ta, trong lòng ta cũng không nỡ. Tiểu Phì Trùng của chúng ta dù còn nhỏ, nhưng cũng coi như là tiểu quân tử, quân tử không đoạt thứ người yêu thích, ha ha...," nói đến đây Thẩm Ngọc Quân nhớ đến nhi tử, không nhịn được cười: "Nếu như muội băn khoăn, chờ hôm nào muội có thứ gì tốt, cho Tiểu Phì Trùng, ta nhất định sẽ nhận giùm nó."
Lúc Tam Công chúa ra đời Thẩm Ngọc Quân đã muốn trả lại khối mặc ngọc này, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng đã trả lại rồi. Mặc ngọc này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, đối với Phùng Yên Nhiên cũng chắc chắn không giống bình thường.
Phùng Yên Nhiên như trộm lau nước mắt: "Cứ quyết định như vậy đi," nàng mím môi cúi đầu nhìn vào nôi, thấy nữ nhi đã ngủ, thấp giọng phân phó Tịch Vân đứng canh bên cạnh: "Ngươi cho người đưa Công chúa về tẩm điện ngủ đi, ta và Hi Hiền phi có chuyện cần nói."
"Vâng," Tịch Vân lần lượt hành lễ với Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên, rồi gọi hai cung nhân mang nôi của Tam Công chúa đến tẩm điện.
Phùng Yên Nhiên thấy Tịch Vân đã vào tẩm điện, thì không đè thấp giọng nữa: "Tỷ tỷ, mời ngồi."
Thẩm Ngọc Quân cũng không khách khí với nàng, sau khi mỉm cười thì ngồi xuống chủ vị: "Muội cũng ngồi đi."
Phùng Yên Nhiên bảo cung nhân dâng trà mới đi tới bên tháp ngồi xuống: "Hôm nay tỷ tỷ đến vì chuyện gì, trong lòng muội cũng hiểu, tỷ tỷ đừng vội, chờ uống ngụm trà, muội muội sẽ thành thật nói rõ với tỷ," nàng nói đến đây thì đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Trước đó, xin tỷ tỷ hãy nhận một bái của muội."
Phùng Yên Nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Ngọc Quân, Thẩm Ngọc Quân muốn ngăn cản, nhưng Phùng Yên Nhiên cự tuyệt: "Tỷ tỷ, tỷ hãy nghe muội nói, một bái này, muội nhất định phải làm," nói xong nàng lập tức dập đầu xuống, Thẩm Ngọc Quân phải nhận: "Muội cảm ơn tỷ tỷ đã giữ Tam Công chúa lại giúp muội, để mẫu nữ chúng muội không bị nỗi đau chia lìa. Ngày sau nếu tỷ tỷ có sai khiến gì, muội dù có cược cái mạng này cũng sẽ không tiếc."
"Muội nói cái gì mà mạng với không mạng, mạng của muội không đáng tiền như vậy đâu," lòng Thẩm Ngọc Quân cũng chua xót, trừng mắt nhìn Phùng Yên Nhiên, quát lớn: "Muội phải nhớ kỹ, từ sau khi muội sinh Tam Công chúa, muội phải bảo vệ cái mạng của mình cho tử tế."
Phùng Yên Nhiên lệ dâng lên mắt, nhưng cũng gật đầu đồng ý: "Tình cảm muội nợ tỷ tỷ, chỉ sợ đời này không trả được."
"Nếu như muội thật sự xem ta là tỷ muội, về sau những lời này đừng nhắc lại nữa," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đưa tay đỡ Phùng Yên Nhiên: "Đứng lên đi, mặt đất lạnh, muội vừa mới ra tháng phải kiêng cữ một chút."
Phùng Yên Nhiên nắm chặt tay Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, gặp được tỷ tỷ là vận may của muội, tỷ yên tâm, muội vô cùng quý trọng phần vận may này của muội."
Thẩm Ngọc Quân là một nữ nhân thông minh, lời này của Phùng Yên Nhiên, dù là ý ở ngoài lời, hay là hàm nghĩa bên trong, nàng đều hiểu rõ. Nàng thở dài thật sâu trong lòng: "Tỷ muội ta và muội, không cần để ý nhiều như vậy, gặp được muội sao lại không phải là vận may của ta."
Hai người lần nữa cùng ngồi lên tháp, cầm chén trà lên uống mấy ngụm.
Phùng Yên Nhiên lên tiếng: "Với muội mà nói thì Tam Công chúa là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng muội không phải là Liễu Tuệ đã chết, mang con ra đổi lấy quyền thế. Nếu con bé không chê người mẫu thân là muội, đầu thai vào bụng muội, vậy muội sẽ dốc hết sức bảo vệ nó. Lục Chiêu nghi chính là một con rắn độc, từ khi muội bắt đầu mang thai, nàng ta đã nhìn chằm chằm vào muội. Mang thai chính tháng, muội đều nhớ nàng ta đến xem muội bao nhiêu lần, một trăm hai mươi tám lần. Muội mang thai chín tháng, vậy mà nàng ta lại đến xem muội một trăm hai mươi tám lần, a..."
Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Nàng ta si tâm vọng tưởng."
Phùng Yên Nhiên nhớ đến những ngày đã qua đó, trên mặt lạnh đi vào phần: "Mỗi lần nàng ta tới, đều mang ý nghĩ sâu xa nhìn vào bụng muội. Lúc đầu muội rất sợ, muội bị nàng ta nhìn đến nổi cả da gà, thậm chí buổi tối đều gặp ác mộng."
"Sao muội không nói với ta?" Thẩm Ngọc Quân có chút tức giận.
Phùng Yên Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ đã giúp muội rất nhiều, muội cũng phải học tự lập tự cố gắng mới được, không thì nửa đời sau của muội sống thế nào?"
Phùng Yên Nhiên thấy Thẩm Ngọc Quân không nói nữa, thì lại tiếp tục: "Bị rắn độc nhìn chằm chằm một thời gian sẽ từ từ thành quen, khi đã quen, muội dần dần không sợ nàng ta nữa," nói đến đây, nàng có chút châm chọc nở nụ cười: "Có lẽ làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, muội bắt đầu vâng vâng dạ dạ trước mặt Lục Chiêu nghi, nhưng trong tối, muội cho Tịch Vân hỏi thăm tất cả mối quan hệ của Lục Chiêu nghi. Cuối cùng cũng để muội phát hiện nhược điểm của nàng ta, nàng ta sợ chuột, ôi… nữ nhân độc ác tàn nhẫn như thế vậy mà lại sợ chuột."
Điều này trước đây cũng nghe Lục Chiêu nghi, hiện giờ là Lục Thục nghi nói qua: "Vậy là muội xuống tay trước nàng ta một bước, muội không sợ muội và đứa bé có tổn thương gì sao?" Đây cũng là chỗ mà nàng không ủng hộ, có một số việc bản thân có thể tự giải quyết, có một số việc, bản thân không giải quyết được, nếu là nàng, vậy nàng nhất định sẽ nghĩ cách tìm trợ lực giải quyết, mà không phải tùy ý lấy mạng của bản thân và con ra mạo hiểm.
Phùng Yên Nhiên cúi thấp đầu: "Muội đã nghĩ muội và con muốn sống thì cùng sống, phải chết thì cùng chết."
"Muội...," Thẩm Ngọc Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Muội không nghĩ tới biện pháp khác sao?"
"Tỷ tỷ, tỷ biết không?” Phùng Yên Nhiên vẫn cúi thấp đầu như trước: "Từ sau khi mang thai cả ngày lẫn đêm muội đều cầu trời khẩn Phật ban cho muội một Công chúa. Muội không kể ngày đêm cầu xin ông trời thương muội một chút," nói đến đây nàng ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Trước đến giờ muội không hề vọng tưởng những thứ không thấy bóng dáng. Muội chỉ cầu muội có thể an tâm thoải mái mà sống, nhưng mà..." Nàng khụt khịt: "Nhưng mà từ trước đến nay con người đều thích suy bụng ta ra bụng người."
Thẩm Ngọc Quân trầm mặc không nói, hốc mắt nàng cũng đã hơi đỏ.
"Muội là người không có bản lĩnh, cũng may lần này cuối cùng ông trời cũng thương muội," Phùng Yên Nhiên lau lau nước mắt: "Nếu muội được như ý nguyện mà sinh Công chúa, cuộc đời muội cũng đã không uổng phí. Không phải Lục Chiêu nghi muốn hại muội ư, muội thành toàn cho nàng ta một lần thì đã sao? Thật ra suy cho cùng chẳng phải nàng ta thành toàn cho muội đó ư."
"Vậy muội cũng không nên..."
Phùng Yên Nhiên không đợi Thẩm Ngọc Quân nói hết lời, nàng lên tiếng cắt ngang: "Mọi người ai cũng có tham niệm, khi có thì sẽ muốn càng nhiều, đã như vậy, không bằng một đao cắt đứt là xong hết mọi chuyện," nói xong nàng quay đầu, khẽ cười nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Từ khi muội vào cung đến nay, trước giờ không có cảm giác nhẹ nhõm giống hiện tại, đối với cuộc sống hiện tại muội đã rất hài lòng."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, Phùng Yên Nhiên đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, mẫu thân muội có để ở đây một thứ, nói là phải đưa cho tỷ, trước đây tỷ ở cữ, sau lại đến muội, bèn quên mất việc này."
"Đưa cho ta?" Thẩm Ngọc Quân có hơi kinh ngạc.
Phùng Yên Nhiên gật đầu, đứng dậy nói: "Tỷ tỷ, muội xin lỗi không tiếp một lát."
Thẩm Ngọc Quân đang suy nghĩ Phùng phu nhân sẽ đưa cho nàng cái gì: "Muội đi đi."
Không lâu sau, Phùng Yên Nhiên lấy một túi hương ra, đi tới bên tháp, đặt túi hương lên trên bàn con: "Đây chính là vào mùng ba tháng giêng, mẫu thân muội để lại, bảo muội giao lại cho tỷ."
Thẩm Ngọc Quân nhìn túi hương trên bàn, đưa tay cầm lấy: "Túi hương này thật là tinh xảo," nàng cẩn thận ngắm túi hương trong tay: "Hoa trên túi hương nay, nhìn rất lạ mắt."
Phùng Yên Nhiên cười nói: "Cái này thì muội biết, hoa này gọi là sơn chi tử, sinh trưởng ở vùng Hoài Nam, ở kinh thành rất hiếm thấy."
Thẩm Ngọc Quân quay đầu lại nhìn Phùng Yên Nhiên: "Làm sao muội biết?"
Phùng Yên Nhiên có chút hoài niệm: "Muội cũng chưa từng thấy hoa này, chỉ nghe mẫu thân nói. Mẫu thân muội lúc nhỏ theo ngoại tổ phụ muội ở Hoài Nam mấy năm, theo mẫu thân muội nói, hoa này ở khắp núi đồi Hoài Nam, rất là tầm thường, hơn nữa hoa này rất dễ trồng."
"Vậy sao?" Trên mặt Thẩm Ngọc Quân không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn, xem ra Túc Chiêu viện thật sự có vấn đề.
Phùng Yên Nhiên thở sâu một hơi: "Châm tuyến trên túi hương này cũng là mẫu thân muội tự tay làm, lần đó bà nói, nếu không phải lúc khóc tang Thái hậu, ngẫu nhiên nhìn thấy túi hương Túc Chiêu viện vô tình rơi xuống, bà cũng sắp quên cuộc sống trước đây của bà ở Hoài Nam."
Thẩm Ngọc Quân ở nửa canh giờ thì rời đi, cung Chiêu Dương còn có một vị bé nhỏ đang chờ nàng về, nàng cũng không dám ở bên ngoài lâu.
Từ sau khi Thẩm Ngọc Quân hết ở cữ, cơ bản là không ngồi kiệu. Hôm nay lúc nàng mang Thu Cúc, Đông Mai trở về, vừa vặn đi qua cung Trường An. Không ngờ trùng hợp hơn chính là, Túc Chiêu viện mà nàng đang nghĩ tới, đã ở trước mặt nàng.
"Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi, nương nương cát tường," Túc Chiêu viện bước nhanh đến.
Trên mặt Thẩm Ngọc Quân khẽ cười thật khéo: "Nhanh đứng lên, Túc Chiêu viện đi đâu vậy?"
"Tạ nương nương," Túc Chiêu viện từ từ đứng lên: "Thần thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, muốn đi thăm."
"Thân thể Hoàng hậu nương nương khá lên chút nào chưa?" Thẩm Ngọc Quân nghe vậy vội vàng hỏi, mặc kệ thế nào, diễn kịch phải diễn cho trọn.
Túc Chiêu viện che miệng cười, giống như có chuyện vui: "Lúc thần thiếp nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, nương nương đang dùng bữa. Nhưng mà," nói đến đây nàng ta hơi cau mày, có chút do dự nói: "Hoàng hậu nương nương mới dùng vài miếng, đã bắt đầu nôn mửa liên