Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 81


trước sau

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Hắc y nhân cũng không quay người lại, vẫn đưa lưng về phía Túc Chiêu viện, hỏi thẳng vào vấn đề.
 
"Quả nhiên không hổ là lão nhân trong Thanh Long vệ, ngươi cứ như vậy đến gặp ta, ngươi không sợ ta nói cho chủ tử hiện tại của ngươi sao?" Trước đây Túc Chiêu viện tuy cũng đoán được người này là ai, nhưng thật sự gặp thì cảm giác rất khác: "Ta nói nhiều năm như vậy sao Hoàng hậu lại không có tiến triển gì? Thì ra mọi chuyện có ngài chống đỡ giúp nàng ta."
 
Lúc này người nọ quay người sang: "Ngươi cho là như vậy ta sẽ sợ sao?" Bà ta nhìn Túc Chiêu viện hừ lạnh một tiếng: "Có thời gian động tâm tư này nọ, ngươi còn không bằng nghĩ làm thế nào để bảo vệ cái mạng của ngươi thì tốt hơn."

 
Túc Chiêu viện nhìn Dung ma ma một thân hắc y, thân thể thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng: "Mạng này của ta có giữ được hay không, không phải đều dựa vào ngài sao?"
 
Dung ma ma nghe vậy, vẫn là gương mặt lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa: "Dựa vào ta, từ lúc nào ta có khả năng này rồi? Mạng già này của ta có giữ được hay không còn phải xem vị trên long ỷ kia nghĩ thế nào. Còn ngươi, không có chút quan hệ gì với ta cả."
 
Túc Chiêu viện nghe xong lời này, trên mặt phát lạnh, giọng điệu gần như là khẳng định mà hỏi: "Ngươi đã bại lộ?"
 
"Không phải ngươi cũng vậy à," Dung ma ma liếc Túc Chiêu viện: "Tự cho là thông minh, hiện tại thành chui đầu vào lưới."
 
Túc Chiêu viện cũng không để ý bà ta mỉa mai, vội hỏi: "Danh sách vây cánh câu kết với Lương vương đâu?"
 
"Ngươi cũng đã biết là ta bại lộ, ngươi cảm thấy ta còn ngu ngốc tử thủ danh sách kia chờ chết sao?" Dung ma ma cười lạnh một tiếng: "Danh sách kia ta đã đưa cho Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn rất hào phóng, tha cho mạng già này của ta."
 
"Có phải ngươi đã quên thân phận của mình rồi không?" Thật ra lúc Túc Chiêu viện nghe nói bà ta bị lộ thì cũng đã nghĩ tới, chỉ là vẫn còn một tia ảo tưởng: "Ngươi là Thanh Long vệ, Hoàng thượng sẽ tha cho ngươi? Ngươi đúng là nằm mơ. Làm ám vệ, ngươi cũng dám phản chủ, đương kim thánh thượng tính cách thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta, hắn sẽ giữ ngươi lại à," nói đến đây nàng cười khẩy một tiếng: "Có khả năng sao?"
 

"Phản chủ, ngươi đang nói ta à?" Dung ma ma cảm thấy nàng ta quá buồn cười: "Hiện tại Thanh Long vệ còn có chủ tử sao?"
 
"Lẽ nào ngươi ở trong cung không nhận được ám liên? Thanh Long vệ đã đổi chủ," Túc Chiêu viện không cho rằng Trấn Quốc công sẽ quên người năm đó Lương vương xếp vào trong cung.
 
"Ngươi nói là Trấn Quốc công? Ha ha ha...," Dung ma ma liếc nhìn Túc Chiêu viện một cái, ngửa đầu cười lớn nói: "Hắn cũng xứng sao."
 
Một lúc lâu, Dung ma ma ngưng cười, liếc mắt miệt thị Túc Chiêu viện: "Thanh Long vệ là ám vệ hoàng gia, Trấn Quốc công chỉ là thần tử, hắn không phải người trong hoàng thất, hắn chưởng quản Thanh Long vệ, hắn có gan đó không còn chưa tính, ngươi vậy mà còn có mặt mũi nhắc tới. Không phải ngươi tự nhận thông minh à, sao hôm nay không mang theo đầu ra cửa vậy?" Bà ta chướng mắt nhất chính là nữ nhân Diệp gia, không ai chịu an phận.
 
"Xem ra ngươi đúng là theo Hoàng hậu, ngày lành quá lâu, cũng không dám nhận chủ," Túc Chiêu viện đã nhìn ra, vị này chướng mắt nàng, mà nàng ghét nhất chính là bị người ta khinh thường.
 
Dung ma ma liếc mắt nhìn nàng ta: "Ai nói ta không dám nhận chủ? Ta nhận chủ rồi. Thanh Long vệ vốn là ám vệ hoàng gia, nếu Lương vương đã chết, hơn nữa Lương vương không có đời sau sống sót, vậy Thanh Long vệ tất nhiên là nhận Hoàng thượng làm chủ," nói đến đây bà ta nhìn về phía Túc Chiêu viện, trên mặt cố ý treo nụ cười đắc ý: "Hiện giờ chủ tử của ta chính là Hoàng thượng."
 
Trong thời gian ngắn Túc Chiêu viện không biết nên đáp lại thế nào, nhưng đây đúng là tình huống nàng không thể đoán trước được.
 
Dung ma ma thấy nàng ta không lên tiếng nữa, cũng biết là nàng ta nhất thời không nghĩ ra đối sách hữu dụng. Không chỉ Diệp thị không đoán được, chính bản thân bà ta không ngờ đời này lại nghiêng về Hoàng thượng. Bà ta làm ám vệ đã ba mươi lăm năm, lúc Cao Tổ Hoàng đế còn đang tại vị, bà ta chính là Thanh Long vệ, được xếp vào Trung Dũng Hầu phủ. Hiện tại ba mươi lăm năm trôi qua, bà ta vẫn là Thanh Long vệ, nhưng cũng sắp rồi, chờ Hoàng thượng tìm được thứ hắn muốn, bà ta nghĩ mình sẽ kết thúc công việc.
 
"Ta đã chỉ cho ngươi đường sáng," Dung ma ma nhìn Túc Chiêu viện hồi lâu không lên tiếng, cũng không công cậy vào nàng ta nữa: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi hoàng cung đi, chậm thêm một chút, chờ Hoàng thượng không kiên nhẫn nữa, đến lúc đó ngươi có chắp cánh cũng khó thoát."
 
"Xùy... Ta đây có phải nên cảm ơn ngươi nhắc nhở hay không?" Túc Chiêu viện lộ ra nụ cười thảm: "Ta tiến cung chính là vì tìm ngươi, nhưng chờ ta tìm được ngươi, ngươi lại nói với ta, ngươi đã quy phục. Ta đây tiến cung là vì cái gì, tìm chết sao?"
 
Dung ma ma cười lạnh liếc mắt nhìn nàng ta, sau đó nhìn về phía cung Cảnh Nhân: "Chính ngươi tiến cung, không trách được người khác. Năm đó ngươi nổi tiếng khắp kinh thành, xem như là một nhân vật, thông minh, tài trí, tâm kế, không thiếu thứ gì. Sao hiện tại xem ra ngu xuẩn không ít, ngươi đã có thể giết chết muội muội của ngươi, bản thân ngươi sao lại không giả chết, biến mất luôn chứ? Nói đến cùng ngươi vẫn không bỏ quyền quý xuống được," nói xong bà ta mang vẻ mặt châm chọc rời đi.
 

Túc Chiêu viện ngơ ngác đứng ở đó, ngưng thần suy nghĩ lời Dung ma ma nói, một hồi lâu sau nàng ta hoàn hồn, nhỏ giọng nỉ non: "Ngươi cô độc một mình, không có ràng buộc. Nhưng ta thì khác, ta có người ta cần phải bảo vệ. Sao ta lại không nghĩ đến chuyện buông bỏ mọi thứ, một thân một mình, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô mẫu vì Diệp gia mà trả ta, sao ta có thể vứt bỏ hết được?"
 
"Nương nương," Mạn Vân lén đi tới: "Bà ta đi rồi, chúng ta về đi?"
 
"Được," Túc Chiêu viện đứng không vững, nàng ta không biết tiếp theo nên làm gì. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về nơi xa, thây tầng tầng lớp lớp đều là tường cao chót vót, sau cùng nàng thu hồi ánh mắt, một tay vịn cánh tay Mạn Vân, sắc mặt chán nản: "Chúng ta về thôi."
 
Tháng năm năm nay, toàn bộ Đại Vũ đều không bình tĩnh, trong cung cũng giống vậy. Mới đầu tháng năm, ngoài Dụ Môn quan truyền đến tin chiến thắng, thiết kỵ Đại Vũ hạ sáu thành trì Bắc Nhung, Đại vương Bắc Nhung bất đắc dĩ hướng Đại Vũ trình hàng thư. Bắc Cương liền kề Bắc Nhung cũng phải đưa đích Công chúa đến Đại Vũ hòa thân. Cuộc chiến biên quan đại thắng, Đại Vũ cả nước vui mừng.
 
Còn trong hoàng cung, Tiền Lạc Tích rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngày mười bảy tháng năm chết bệnh trong Đông trắc điện của cung Trọng Hoa; Trang Chiêu dung cung Trường Ninh cũng vì nhiễm phong hàn bệnh không dậy nổi, sau lại vì dẫn đến ho lao bị đưa đến Hề Hòa viên bên ngoài cung.
 
"Nương nương, Đại gia rất nhanh sẽ về kinh," Trúc Vân hưng phấn nhảy lên: "Rốt cuộc... Chúng ta rốt cuộc cũng thắng rồi."
 
Gần đây Thẩm Ngọc Quân rất vui, trong cuộc chiến biên quan lần này, đại ca nàng bắt sống Thái tử Bắc Nhung, coi như là lập công lớn: "Được rồi được rồi, mấy lời này ngươi đã nói gần nửa tháng rồi."
 
Trúc Vân mặc kệ, nàng chính là vui vẻ, đương nhiên nhiều hơn chính là hâm mộ. Nếu như nàng là thân nam nhi, lần này nhất định có thể đi cùng Đại gia đến biên quan giết địch: "Sau này nô tỳ nhất định phải đến Dụ Môn quan một lần," đây là mộng tưởng từ trước đến nay của nàng, nhưng chuyện này mấy chục năm tới không thể thực hiện được, chỉ có thể chờ già, ra cung mới đi được."
 
"Ha ha... Ách ách...," bây giờ Tiểu Phì Trùng đã sắp sáu tháng, mặc cái yếm nhỏ tựa vào tháp tự tiêu khiển.
 
"Có phải con biết Đại cửu cửu của con sắp về rồi không, cho nên mới vui vẻ như vậy?" Thẩm Ngọc Quân ngồi bên mép tháp, duỗi tay sờ sờ trán nó: "Sao nhiều mồ hôi như vậy?"
 
Trúc Vũ vắt khăn ấm đến, đưa cho chủ tử nhà nàng: "Tam Hoàng tử hiếu động, trời tháng sáu thế này, vừa nóng vừa bí, có thể không ra mồ hôi sao?"
 
"Hôm nay đúng là nóng," Thẩm Ngọc Quân nhận khăn lau cho tiểu mập mạp, sau khi lau xong trả lại khăn cho Trúc Vũ.
 
"Xem ra hôm nay trời sẽ mưa," Thu Cúc bưng một cái mâm vào, cẩn thận lấy sữa bò và điểm tâm trên mâm đặt xuống bàn: "Sữa không nóng, âm ấm, nương nương dùng vừa lúc. Nô tỳ còn làm chút mứt táo, bánh củ mài và bánh hạt sen, nương nương cũng nếm thử."
 
Thu Cúc vừa nói xong, nàng đã thấy một cái móng vuốt mập nhỏ từ bên cạnh vươn ra, với tới cái ly, nàng liên tục kêu lên: "Ôi ôi...," nhưng vẫn chậm, sữa trong ly bị đều bị đổ ra ngoài.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy ly sữa bị đổ, quay đầu chiếu mắt lên người tiểu mập mạp. Nhưng nghĩ đến lời Thu Cúc mới nói, nàng cũng không sốt ruột.
 
Tiểu Phì Trùng thì sao? Lúc sữa bò đổ lên đầu nó, nó còn hơi nhíu chân mày nhỏ lại, miệng vẫn chép chép, nhưng sao đó bắt đầu vươn đầu lưỡi liếm liếm sữa bò ở khóe miệng. Lúc mới đầu nó còn chóp chép miệng vài cái, có lẽ nó cảm thấy mùi vị không tệ lắm, bèn liếm một góc miệng, sau đó ngửa đầu gặm cái bàn.
 
Thẩm Ngọc Quân dở khóc dở cười bế nó, ngăn hành động mất mặt của nó: "Con đây là muốn ném hết mặt mũi của Nguyên gia sao," sau lại ngẩng đầu phân phó Trúc Vân: "Dùng thau tắm lớn, chuẩn bị ít nước ấm, bổn cung phải tắm rửa cho nó."
 
"Vâng," Trúc Vũ nhìn tiểu chủ tử nhà mình, mặt và cổ đầy sữa bò, nhịn không được cười với Thu Cúc: "Sau này chuẩn bị đồ ăn, như sữa bò các loại, đều phải để ấm mới đem vào."
 
"Trúc Vũ nói rất đúng, qua thời gian ngắn nữa, Tiểu Phì Trùng biết bò, đến lúc đó càng nhanh nhẹn, cái này phải chú ý một chút," Thẩm Ngọc Quân cũng không nuông chiều Tiểu Phì Trùng, bị va chạm, chỉ cần nó không khóc, nàng để nó tiếp tục chơi, nhưng nóng như vậy thì không dễ chịu.
 
Thu Cúc nhìn mấy góc bàn bén nhọn trong điện, có chút lo lắng: "Nương nương, mấy ngày tới nô tỳ tìm ít vải dư bọc mấy cái góc nhọn lại."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn xung quanh: "Được."
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế ròng, nhìn thánh chỉ đã soạn xong: "Tiểu Lộ Tử, cất đạo ý chỉ này trước."
 

"Vâng," Lộ côn công lén liếc mắt, đây là cho Thẩm gia.
 
"Còn nửa tháng nữa đại quân Bắc chinh sẽ đến kinh thành," Cảnh đế nghĩ đến chuyện này, trên mặt lộ ra nụ cười: " Thẩm Triết Thần đã lấy được chứng cứ phạm tội thông địch bán nước của Tây Ninh bá. Tuy hiện tại trẫm không thể làm gì Trấn Quốc công, nhưng Tây Ninh bá, hừ... trẫm muốn diệt cửu tộc của hắn."
 
Lộ công công cũng có chút thưởng thức Thẩm Triết Thần, lần này hắn không chỉ bắt sống Thái tử Bắc Nhung, còn từ chỗ Đại vương Bắc Nhung lấy được thư tín thông địch bán nước của Tây Ninh bá. Xem ra lần này Tây Ninh bá có miệng cũng khó chối rồi. Châm ngôn đều nói muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, đúng là có một số người không học khôn ra được.
 
"Gần đây hậu cung thế nào?" Một, hai tháng nay, Cảnh đế hầu như không tiến vào hậu cung, chuyện của tiền triều và biên quan đủ để hắn bận rộn, sao có thời gian để ý tới hậu cung.
 
Hoàng thượng không nhắc đến, Lộ công công cũng định bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Túc Chiêu viện chắc là chuẩn bị bất chấp tất cả, nàng ta muốn tìm Thục phi báo thù.
 
"Tìm Thục phi báo thù?" Đương nhiên Cảnh đế biết Diệp Thượng Nguyệt tìm Thục phi báo thù gì: "Để tùy đi, Thục phi cũng không phải người dễ trêu, nàng ta sẽ không lỗ đâu."
 
Năm đó Thái hậu muốn hắn lấy Diệp Thượng Nguyệt làm chính thê, hắn không đồng ý. Sau khi cưới Hoàng hậu hiện tại, Thái hậu buộc hắn nạp Diệp Thượng Nguyệt làm tiểu thiếp, hắn vẫn không đồng ý, sau cùng rốt cuộc phụ hoàng hắn trong lúc bệnh tình nguy kịch trước khi chết đi đã làm một chuyện tốt, trực tiếp hạ chỉ tứ hôn Diệp Thượng Nguyệt cho Hoài Nam vương.
 
Thái hậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thượng Nguyệt gả đi xa. Sau khi Diệp Thượng Nguyệt gả đến Hoài Nam, Thái hậu vẫn tức giận, muốn hạ độc cắt đứt con nối dòng của Hoàng hậu. Bên cạnh Hoàng hậu lại có Thanh Long vệ, đương nhiên là tránh khỏi, nhưng trời xui đất khiến lại hại Thục phi. Thục phi cũng là người thủ đoạn độc ác. Trong một lần yến hội, trực tiếp cắt đứt con nối dòng của nữ tử đợi gả cùng đã xuất giá của Diệp thị, mà Diệp Thượng Nguyệt là một trong số đó.
 
"Gần đây Chiêu Dương cung thế nào?" Cảnh đế hơi nhớ hai mẫu tử không tim không phổi kia.
 
Nhắc tới cung Chiêu

Dương, Lộ công công cảm thấy cuộc sống của hắn dễ dàng hơn chút, cười híp mắt nói: "Bẩm Hoàng thượng, hiện tại Tam Hoàng tử đã biết ngồi, hôm nay vừa làm đổ một ly sữa bò. Sữa bò ấm, Tam Hoàng tử không chỉ không bị dọa, mà còn liếm sữa bò, rất vui vẻ."
 
Cảnh đế nghe Tiểu Lộ Tử nói là có thể nghĩ đến cảnh tượng: "Hi Hiền phi cắt xén thức ăn của nó à?"
 
"Sao có thể chứ?" Lộ công công vội vàng trả lời: "Chắc là Tam Hoàng tử chưa từng uống, nên mới tò mò."
 
"Bên Cảnh Nhân cung thế nào?" Tuy rằng Cảnh đế không muốn quản, nhưng đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu, hắn phải  trông coi. Hắn vẫn nhớ đứa bé năm đó Đức phi bị sẩy. Hoàng hậu cũng dùng thuốc của Lệ Phi, nàng ta tự hại mình cũng được, nếu như hại đứa bé, hắn nghĩ hắn sẽ thật sự phế nàng ta.
 
"Thành Lục Vị của Thái Y viện nói, cái thai này của Hoàng hậu, nhiều nhất ông ta chỉ có thể đảm bảo đến chín tháng," lòng Lộ công công lại chìm xuống, tâm trạng của Hoàng thượng mới khá hơn được chút đã không còn, thậm chí có thể còn kém hơn: "Hơn nữa Thành Lục Vị còn nói, Hoàng hậu..."
 
Cảnh đế thấy Tiểu Lộ Tử có chút chần chờ, đã biết không có chuyện gì tốt: "Nói cái gì?"
 
Lộ công công mặc dù có chút chần chờ, nhưng hắn vẫn kiên trì nói, việc này hắn cũng không dám gạt Hoàng thượng: "Thành Lục Vị nói, long tự trong bụng Hoàng hậu có lẽ đã có tổn thương, mạch đập có chút không đúng." Hắn nói xong hai gối cũng quỳ trên đất, trước đây hắn đã có phỏng đoán, Thành Lục Vị nói như vậy, khiến cho hắn nhớ tới nam thai năm tháng Đức phi bị sảy năm đó.
 
"Bây giờ là giờ nào rồi?" Hai mắt Cảnh đế hơi co lại.
 
"Bẩm Hoàng thượng, hiện tại vừa qua giờ mùi," trán Lộ công công bắt đầu đổ mồ hôi.
 
"Cùng trẫm đến Cảnh Nhân cung một chuyến," Cảnh đế nói xong cũng đứng dậy.
 
"Vâng," Lộ công công đoán được Hoàng thượng muốn đến cung Cảnh Nhân làm gì. Ôi..., tạo nghiệp mà!
 
Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu vác bụng, một tay vịn bàn, một tay chống nạnh, đứng ở bên tháp: "Bổn cung đứng bao lâu rồi?"

 
Dung ma ma canh ở bên cạnh, nhìn thử đồng hồ cát: "Người vừa mới đứng khoảng hai chung trà, vẫn nên đứng một lát nữa."
 
"Được," trên mặt Hoàng hậu đã hơi ửng hồng, nhưng nàng còn chưa thể ngồi xuống, bèm định trò chuyện để quên đi: "Lúc trước Hi Hiền phi mang thai Tam Hoàng tử, là có đi lại, bổn cung không nhúc nhích, nhưng cũng không thể mãi ngồi trên tháp được."
 
"Nương nương nói đúng," Dung ma ma nhìn chân Hoàng hậu đã hơi run, trong lòng khẽ thở dài, Hoàng hậu cứ mãi có tính như vậy, bảo bà ta làm sao buông tay được?
 
"Ma ma, ngươi lấy cho bổn cung ly sữa bò qua đây," hiện tại Hoàng hậu đã có thể ăn, việc này còn phải cảm ơn Đức phi và Hi Hiền phi, dùng biện pháp của hai người bọn họ, rốt cuộc nàng không bị nôn nữa, nhưng mỗi lần không thể ăn nhiều, chỉ có thế ăn chút ít.
 
Dung ma ma bưng một ly sữa bò ấm tới, muốn đút Hoàng hậu, nhưng bị nàng ngăn lại.
 
"Bổn cung cũng đã là người làm mẹ rồi, chẳng lẽ ma ma còn xem bổn cung như trẻ con sao?" Nói xong nàng tự mình cầm ly, uống từng ngụm nhỏ.
 
"Hoàng thượng giá lâm," thái giám thủ vệ ngâm xướng.
 
Choang...
 
Hoàng hậu đột nhiên bị thanh âm này làm cho kinh sợ, tay run một cái, ly bị ném xuống đất: "Hoàng... Hoàng thượng tới," nàng có hơi sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần lại mới nói: "Ma ma, Hoàng thượng tới, ngươi nhanh đỡ bổn cung ra ngoài nghênh đón."
 
"Vâng," Dung ma ma cũng không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên đến đây, vội đỡ Hoàng hậu ra ngoài nghênh tiếp. Có điều chủ tớ hai người còn chưa ra cửa điện, Cảnh đế đã bước nhanh vào.
 
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế," Hoàng hậu mặc dù có chút bất tiện, nhưng nàng vẫn khuỵu người xuống.
 
Cảnh đế cau mày, nhìn Hoàng hậu gầy đi một vòng, nói với Dung ma ma: "Đỡ chủ tử ngươi dậy," nói xong hắn lướt qua Hoàng hậu, đi thẳng tới chủ vị, ngồi xuống.
 
Hoàng hậu được Dung ma ma nâng đỡ, đứng lên, xoay người nhìn Hoàng thượng: "Sao Hoàng thượng lại đến đây?"
 
Cảnh đế nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, mang cái bụng nhô cao, nói: "Nàng đến đây ngồi đi."
 
Hoàng hậu sửng sốt, nhưng vẫn  chầm chậm đi tới bên tháp ngồi xuống. Lúc không gặp Hoàng thượng, trách hắn bạc tình không đến thăm nàng; lúc gặp Hoàng thượng, nàng lại có chút chột dạ, cảm giác như nàng trộm đồ của hắn.
 
"Nghe nói thân thể ngươi không khỏe," tuy rằng Cảnh đế đã nghĩ hết rồi, nhưng thấy dáng vẻ này của Hoàng hậu, hắn cũng không biết mở miệng thế nào: "Thái y nói nàng mang thai không tốt lắm."
 
Hoàng hậu căng thẳng, nàng theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có thể hiểu hắn một chút: "Thần thiếp đã khá hơn, tạ ơn Hoàng thượng nhớ đến thần thiếp."
 
"Mấy ngày trước không phải ngay cả thức ăn cũng không ăn được sao?" Cảnh đế nhớ đến con của Đức phi, trong lòng mặc dù không dễ chịu, nhưng vẫn cứng rắn: "Đứa bé này nàng định giữ lại?"
 
Hoàng hậu nghe xong lời này, cả người phát lạnh, chỉ theo bản năng vội vươn tay cầm một khối bánh táo đỏ đặt trên bàn đất, nhìn Hoàng thượng ăn một miếng to, hai, ba cái đã ăn xong khối bánh: "Hoàng thượng ngài xem," nàng bị nghẹn, Dung ma ma vội chạy tới rót một chén nước đưa cho Hoàng hậu. Hoàng hậu uống mấy ngụm, cuối cùng cũng nuốt xuống: "Hoàng thượng ngài xem, thần thiếp ăn được, thần thiếp rất khỏe mạnh."
 
Cảnh đế thấy tay nàng run run lại vươn tới cái mâm nhỏ trên bàn, bèn quay đầu đi: "Nếu trẫm nói đứa nhỏ này không thể giữ..."
 
"Không," Hoàng hậu không đợi Cảnh đế nói hết lời đã quỳ hai gối xuống đất, bò tới trước mặt Cảnh đế, hai mắt rưng rưng: "Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi. Đều là lỗi của thần thiếp, đứa bé vô tội. Hoàng thượng, ngài chờ thần thiếp sinh con xong, ngài muốn thế nào cũng được, phế Hậu, biếm lãnh cung, ngài vui là được.”
 
"Trẫm..."
 
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ xin ngài có thể giữ lại đứa bé này, nó đã biết động rồi," Hoàng hậu không còn đoan trang ngày thước, khóc đến mức chảy nước mũi: "Thần thiếp xin ngài," nàng muốn dập đầu với Hoàng thượng, nhưng cái bụng đã lớn, nàng không dập đầu xuống được.
 
Cảnh đế thở dài: "Tùy nàng vậy," nói xong cũng đứng dậy đi.
 
Hoàng hậu thấy Cảnh đế đi rồi, rốt cuộc thở dài một hơi, nhất thời không còn sức nằm trên đất, lệ theo khóe mắt chảy xuống gò má rồi rơi xuống đất, hai tay nàng ôm chặt bụng, trong miệng nỉ non: "Đừng sợ, nương sẽ bảo vệ con, đừng sợ..."

 
"Nương nương," hai mắt Dung ma ma cũng đỏ lên, năm đó Cao Tổ Hoàng đế xếp bà ta vào Trung Dũng Hầu phủ, đã nhiều năm như vậy, bà ta cũng đã làm mẫu thân, đương nhiên hiểu được tấm lòng của Hoàng hậu: "Nô tỳ đỡ người đứng lên."
 
"Ma ma, có phải Hoàng thượng không muốn đứa bé này không?" hai mắt Hoàng hậu lộ ra vẻ bị thương: "Hắn thật sự ác độc như vậy sao? Hắn không muốn, ta muốn."
 
"Nương nương, người đứng dậy trước đi," Dung ma ma thở dài, cố sức kéo Hoàng hậu lên, đỡ nàng tới tháp.
 
Cảnh đế đi đến ngoài cửa cung Cảnh Nhân, nói với Tiểu Lộ Tử phía sau hắn: "Ngươi đến Thái Y viện bảo thái y chuẩn bị một chén thuốc sảy thai, ngươi đưa đến Cảnh Nhân cung, uống hay không tùy nàng ta, đối với nàng ta xem như trẫm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
 
"Vâng," Lộ công công cảm thấy Hoàng thượng cũng khổ tâm, đứa bé kia dù sao cũng là con hắn, tuy nói Hoàng thượng thường ngày không quan tâm đến con cái, nhưng ở trong cung được bố trí nghiêm ngặt nhất chính là Hoàng tử, Công chúa.
 
Lộ công công đưa thuốc vào cung Cảnh Nhân không bao lâu, cửa cung Cảnh Nhân đã đóng lại.
 
Buổi tối hôm nay Cảnh đế xử lý chính sự xong thì đến cung Chiêu Dương.
 
Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa tối thì ôm nhóc mập ngồi trên tháp: "Nghe được không?"
 
"Thưa nương nương, buổi chiều hôm nay Hoàng thượng đến Cảnh Nhân cung một chuyến, sau khi rời đi để cho Lộ công công đưa một chén thuốc vào," Thu Cúc đã nghĩ ra đó là thuốc gì: "Sau đó Hoàng hậu nương nương hạ lệnh đóng cửa Cảnh Nhân cung."
 
Thẩm Ngọc Quân nhẹ nhàng nhéo nhéo nhi tử mập ngồi trên đùi nàng, thở dìa: "Việc này không cần nghe ngóng nữa."
 
"Vâng," Thu Cúc lui xuống.
 
Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn Trúc Vũ: "Trong nhà có tin tức gì không?"
 
Trúc Vũ lắc đầu: "Vẫn chưa có, nhưng nhìn ngày thì cũng sắp rồi."
 
Thẩm Ngọc Quân cảm thấy Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ mà bảo Lộ công công đưa thuốc cho Hoàng hậu: "Chỉ mong có thế nhanh một chút," lẩm bẩm xong, nàng bèn bế Tiểu Phì Trùng lên, để nó đối diện với nàng: "Vẫn may con là tốt nhất."
 
"Ô... Oa...," hiện tại Tiểu Phì Trùng đã có thể nói chuyện, có điều người bình thường nghe không hiểu, nó mở cái miệng, có thể là đang nói chuyện với ngươi.
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn tiểu mập mạp trắng nõn, nhịn không được mà vươn đầu tới húc húc vào ngực nhỏ của nói: "Thơm quá đi."
 
"Ha ha... Ha ha...," Tiểu Phì Trùng bị nương húc đến vui vẻ, hai móng vuốt mập mạp cùng lúc ôm đầu nương nó, bắt đầu gặm.
 
"A...," Thẩm Ngọc Quân kêu lên: "Nhanh... Nhanh lấy tay nó ra, tóc của ta bị nó kéo đứt."
 
Lúc Cảnh đế tới, nhìn thấy chính là tình trạng như vậy: "Vui quá hóa buồn, đây có lẽ là nói đến nàng."
 
"Hoàng thượng," tóc Thẩm Ngọc Quân còn đang nằm trong móng vuốt của Tiểu Phì Trùng, nàng cũng không thể động đậy, nhóc mập này sức lớn, còn dùng lực kéo: "Shhh..., người còn đứng đó xem náo nhiệt, nhanh lấy móng vuốt của nhi tử người ra khỏi đầu thần thiếp."
 
Cảnh đế chắp hai tay sau lưng đi tới: "Đáng đời nàng," nhưng cuối cùng hắn cũng đưa tay lấy móng vuốt mập mạp của Tiểu Phì Trùng ra, sau đó thuận tay bế Tiểu Phì Trùng lên.
 
Hai tay Thẩm Ngọc Quân sờ soạng đầu một hồi, rồi thở phì phì đi tới bên cạnh hai phụ tử đang chơi đế vui vẻ kia, bắt lấy cái cằm dôi của Tiểu Phì Trùng, xoay đầu nó đối diện với nàng, chỉ vào cái mũi nhỏ của nó nói: "Con thật quá đáng, cũng dám khi dễ mẫu phi con, mẫu thân con sẽ thưởng cho con ba cái rắm," nói  xong thật sự đánh ba cái cái vào mông của Tiểu Phì Trùng.
 
Tiểu Phì Trùng nương nó một lát, rồi quay đầu tiếp tục chơi với phụ thân mình, không để ý tới mẫu phi nó nữa.
 
Cảnh đế liếc Thẩm Ngọc Quân một cái: "Đi chải đầu lại một chút, hiện tại nàng nhìn như bà điên ấy."
 
Thẩm Ngọc Quân cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều bị đả kích, phồng miệng lên nói: "Vậy thần thiếp cũng là bà điên xinh đẹp nhất."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện