Editor: Sẻ đi nắng
Trong tiếng la hét của mọi người xung quanh, Phó Oản hài lòng rút chân lại, giấu đi công danh của mình.
Ninh Hành - người vừa bị Phó Oản vô tình vấp ngã, đang bị mất cân bằng, ngã sang một bên.
Nhưng vào lúc sắp chạm đất, hắn đã chuyển góc độ và chuẩn xác ngã vào người Phó Oản.
Phó Oản sợ đến nỗi ném cả quả dưa trong tay đi, ngay lúc bị Ninh Hành ngã vào người thì vẻ mặt nàng liền thay đổi.
Dưới áp lực to lớn, nàng cảm thấy suýt nữa thì bị Ninh Hành đè đến nôn ra máu.
Ninh Hành... nàng ta...
Là một nữ tử...
Tại sao lại có thể nặng như vậy....
Phó Oản vừa tự lấy đá đập chân mình chỉ có thể khó khăn vươn tay ra, túm lấy tay áo của Ninh Hành.
Nàng yếu ớt nói: "A... A Hành sư tỷ.." Mau đứng lên đi, tỷ nặng quá ta chịu không có nổi.
Ninh Hành vươn một tay ra nói: "Đỡ ta dậy."
Phó Oản vô thức đưa tay ta, đỡ Ninh Hành từ trên người nàng đứng dậy.
Ninh Hành bình tĩnh đứng lên, phủi tay áo, liếc nhìn Phó Oản.
"Sao vậy?" Thấy được biểu lộ không nói lên lời của Phó Oản, giọng của hắn mang theo ý cười.
"Thân là một nữ tử mà tỷ lại quá nặng, không được ăn nhiều nữa đâu." Phó Oản không bỏ qua mọi cơ hội để chế giễu Ninh Hành.
Ninh Hành: "..." Cân nặng của hắn là cân nặng của một nam nhân bình thường, không phải do ăn nhiều.
Thành công ngáng chân Ninh Hành, tiện thể tự đâm bản thân, Phó Oản nhìn Ninh Hành bước lên Minh Kính Đài.
Nàng không biết rằng, Huyền Vi vốn đang nhắm mắt, ngủ trên xe lăn lại mở mắt ra.
Khi hắn mở mắt thì tình cờ thấy được Phó Oản đang duỗi chân ra.
Sau đó bàn chân kia thành công làm Ninh Hành vấp ngã.
"Khụ... khụ..." Huyền Vi ho nhẹ một cái, khiến Bạch Thu Diệp chú ý tới.
Bạch Thu Diệp vốn đang quan sát Ninh Hành, cong môi cười, quay lại hỏi "Sư tổ, người có việc gì ạ?"
"Vị đệ tử kia tên là gì?" Ánh mắt của Huyền Vi nhìn về hướng Ninh Hành và Phó Oản.
Bạch Thu Diệp nhìn theo ánh mắt của hắn, như chợt nhận ra gì đó nói: "Đệ tử vừa mới ngã xuống tên là Ninh Hành, đã nhập môn được 10 năm, hiện tại tu vi đang ở tầng 9 kỳ Trúc Cơ, con và các trưởng lão khác đều rất coi trọng thiên phú của con bé, không giấu giếm, lần này con đến cũng là vì Ninh Hành...."
Huyền Vi giữ nụ cười, kiên nhẫn lắng nghe Bạch Thu Diệp nói Bla bla bla... liên tục, tâng bốc Ninh Hành x N lần.
Cho đến khi Bạch Thu Diệp nói đến khô cả họng, vừa dừng lại Huyền Vi mới nói: "Không phải con bé."
Bạch Thu Diệp: Mẹ nó! Vậy ta nói nói một đoạn dài như thế để làm gì?!?
"Không phải con bé." Bạch Thu Diệp sờ cằm, vẻ mặt khó hiểu, "Chẳng lẽ là người đứng cạnh nó?"
"Nếu con không lầm đó là Phó Oản, tu vi thì không tệ, so với Ninh Hành cũng không quá kém, nhưng con bé tu luyện hơi khó, tốn rất nhiều công sức..." Bạch Thu Diệp cau mày, là một vị chưởng môn có trách nhiệm, hắn biết khá rõ các đệ tử trong môn phái, "Thiên phú rất quan trọng đối với con đường tu tiên, nếu như thiên phú không cao sẽ hạn chế con đường tương lai của nàng."
"Hừm..." Huyền Vi hồi lâu mới đáp lại, khoé miệng mang theo nụ cười nhạt, "Thiên phú không tốt cũng không sao, trọng điểm không phải cái này..."
"Sư tổ có ý gì ạ?" Bạch Thu Diệp thấy thái độ của Huyền Vi có chút kỳ lạ.
"Không có gì, xem đi đã." Huyền Vi lại quay đầu, dựa vào xe lăn, nhắm mắt lại.
Bạch Thu Diệp: "..." Sư tổ, người thật sự đang xem sao?
Bất đắc dĩ, hắn đành phải ho nhẹ một tiếng, ra hiệu là Ninh Hành và Tần Tuấn có thể bắt đầu tỷ thí.
Mà Phó Oản đang ngồi ở bên dưới thì lại hướng mắt về phía nào đó dưới Minh Kính Đài.
Ninh Hành đánh nhau thì không có tốn thời gian mấy, tốt hơn nên tận dụng thời gian này để xem đối thủ trận kế tiếp của nàng đang làm gì.
Vừa nhìn Phó Oản đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng thấy đối thủ trận tiếp theo của nàng, cũng là đệ tử của Tiên đường Thiên Trạch - Mục Oánh, đang nói chuyện với một người rất quen thuộc.
Người này, Phó Oản có ấn tượng rất sâu sắc.
Vì Đại đệ tử Tranh tài không hạn chế những đệ tử khác tới xem nên có rất nhiều những đệ tử mới nhập môn cũng tới.
Trong đó bao gồm cả vị tiểu sư đệ mới nhập môn, nam phụ thứ 18 Doãn Sóc.
Phó Oản có thể lờ mờ cảm nhận được sự thù hằn của Doãn Sóc đối với nàng, nhưng nàng không quan tâm lắm.
Nàng là nữ phụ độc ác mà, gây thù chuốc oán với mọi người là chuyện bình thường.
Nhưng Phó Oản vẫn rất tò mò là Doãn Sóc đang nói gì với Mộc Oánh.
Vậy nên nàng gõ đầu ngón tay của mình một cái, vài đốm sáng nhạt bay về phía hai người.
Đốm sáng bay đến phía sau họ thì dừng lại, Phó Oản có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
"Mộc Oánh sư tỷ, trận tiếp theo là tỷ đấu với Phó Oản đúng không?" Giọng của Doãn Sóc vang lên.
Mộc Oánh đang ôm má xem trận tỷ thí của Ninh Hành trên Minh Kính Đài, nhẹ nhàng nói: "Ừ."
"Tỷ có tự tin là thắng được nàng ta không?" Doãn Sóc hỏi.
Mộc Oánh vẫn đang tập trung xem trận đấu, đáp: "Không."
"Chuyện nàng ta mấy hôm trước trộm đan dược của Ninh Hành sư tỷ đi mượn hoa hiến Phật cho đệ tử mới đến, tỷ có biết không?" Doãn Sóc tiếp tục hỏi.
"Không phải là Ninh Hành sư tỷ đã giải thích rồi sao?" Mộc Oánh cau mày, quay đầu nhìn Doãn Sóc, "Đây đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, bây giờ ngươi còn nhắc tới làm gì?"
"Đệ đoán chính là nàng ta trộm đó." Doãn Sóc thẳng thắn nói.
"Ý của ngươi là Ninh Hành sư tỷ nói dối?" Mặt của Mục Oánh như là người già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm vậy (*), "Ngươi đùa ta à?"
(*)
"Chuyện này... Đệ... nàng... là do Ninh Hành sư tỷ rộng lượng...". Doãn Sóc ấp úng.
"Một tên đàn ông như ngươi, cứ túm mãi một chuyện để làm gì, linh đan kia ngươi đã nhận, ưu việt cũng nhận được rồi, ai đưa có quan trọng gì." Mộc Oánh đẩy