Phó Oản kéo Ninh Hành đang không kịp phản ứng xuống Vô Trần Trì.
Khuôn mặt nàng bị nước bắn lên khiến cho tầm nhìn bị mờ đi.
Phó Oản chỉ nhìn thấy cái cổ thon dài của Ninh Hành,làn lướt trong veo của Vô Trần Trì lướt xuống xương quai xanh tinh xảo, lướt qua khuôn ngực trắng nõn, sau đó thấm vào cổ áo trắng tinh.
Nàng quay đi, không dám nhìn Ninh Hành.
"Muội kéo tỷ xuống vì muội sợ nếu tỷ không xuống Vô Trần Trì sẽ làm bẩn đảo... đảo Thái Huyền của sư tôn." Phó Oản ấp úng nói.
Nước trong hồ không sâu nên khi đứng thẳng Ninh Hành có thể lộ ra cả nửa người.
Trên hàng mi dài của hắn có dính mấy giọt nước, sau khi nhẹ chớp mắt thì những giọt nước đó lại lăn dài trên má.
"Oản Oản." Hắn vén những sợi tóc ướt ra sau tai, trầm thấp gọi nàng.
Vừa rồi mới to gan kéo Ninh Hành xuống, giờ Phó Oản lại không dám đối mặt với hắn.
Nàng khẽ nói: "Có... có chuyện gì sao?"
Trong hồ nước trong vắt, tay áo trắng tinh của Ninh Hành bồng bềnh trong nước, giống như mây vậy.
Hắn đưa tay che kín mắt của nàng.
Che rất kĩ.
Phó Oản cảm thấy trước mắt mình đen kịt lại.
"Không được nhìn." Ninh Hành nói.
Phó Oản thầm nghĩ, Ninh Hành ngực lép thì ngực lép, lại còn không cho người khác nhìn nữa. Không có tí khí phách của nữ chính gì cả.
Nàng sờ soạng trong tối, cố gắng gỡ tay của Ninh Hành ra khỏi mặt mình.
"Tại sao lại không cho nhìn? Ngực lép thì không cho nhìn à? Muội cứ nhìn đấy." Phó Oản không chịu, nói.
Nhưng cái tay đang che mắt nàng rất chặt.
Phó Oản sờ từ xương cổ tay của Ninh Hành đến xương cốt và kinh lạc trên mu bàn tay, rồi nắm lấy các đốt ngón tay, cố gắng giật tay Ninh Hành xuống.
Tay của Ninh Hành bị dính nước trong Vô Trần Trì, lạnh buốt.
Phó Oản đang kéo tay của Ninh Hành đột nhiên dừng lại, không nói gì nữa.
Vì nàng cảm thấy...
Hình như tay của Ninh Hành sờ khá sướng.
Là loại tay mà tay khống* rất thích ấy, khớp xương rõ ràng, vừa thon vừa thẳng.
(*) những người cuồng tay đẹp.
Tầm nhìn của nàng bị tay của Ninh Hành chặn lại, thấy không rõ lắm vì vậy mà xúc giác trở nên rất nhạy cảm.
Đầu ngón tay của Phó Oản có thể cảm nhận rõ được chỗ nhô ra của xương cổ tay, sự cứng cáp của nó, mạch máu trên mu bàn tay và những đường cong thanh thoát trên các đốt ngón tay.
Nàng hơi hoảng, nhanh chóng thu tay lại đặt ở bên hông, ngoan ngoãn không dám động đậy.
Ninh Hành nhướng mày, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng của Phó Oản và hồ nước trong veo.
Lòng bàn tay của hắn hơi ngứa, lông mi của Phó Oản chớp chớp, xẹt qua lòng bàn tay.
Ninh Hành khẽ cười, hé môi hỏi: "Sao lại không muốn nhìn nữa rồi?"
Phó Oản nhắm mắt lại, lập tức phản bác hắn: "Không có gì đáng để nhìn thì tại sao phải nhìn chứ?"
"Vậy thì quay đầu ra chỗ khác đi." Ninh Hành nói.
Phó Oản thấy hành vi vừa rồi của mình rất thô lỗ nên ngoan ngoãn quay đầu đi.
Ninh Hành buông tay ra, Phó Oản nhìn thấy mặt nước trong hồ nhẹ nhàng lăn tăn trước mặt, rồi lại loang ra.
Nàng nghe thấy tiếng nước soạt soạt sau lưng, và cả tiếng chân của Ninh Hành lên bờ nữa.
Đến khi quay đầu lại thì Ninh Hành vẫn trong bộ áo trắng không nhiễm bụi kia, ngay cả vết nước biển bắn vào tay áo cũng biến mất.
Nhưng Ninh Hành lại đứng cách xa hồ nước.
"Muội không được lên bờ, cần phải ngâm thêm một canh giờ nữa, không thì không thể trừ đi yêu khí." Ninh Hành nói xong liền quay người rời khỏi Vô Trần Trì.
Phó Oản vốc một ít nước hồ lên mặt.
Nàng cúi đầu nhìn kĩ tay mình, bản chất của nữ phụ ác độc dần lộ ra.
Mẹ ơi, ghen tị chết đi được, tại sao tay của Ninh Hành đã đẹp lại còn sờ cũng thích nữa? Tại sao tay của nàng lại không hoàn mỹ như thế chứ?
Hôm nay, lại là một ngày ăn gato nữa.
Phó Oản cởi quần áo, ngoan ngoãn ngâm mình trong hồ một canh giờ, thanh tẩy hoàn tất mới đi lên phía trên của đảo.
Đi qua con đường nhỏ bị phủ đầy bởi cây cỏ, nàng đến trước cây bồ đề ở trung tâm của đảo Thái Huyền.
Huyền Vi đang ở dưới gốc cây, tay cầm một cuốn sách cổ.
Hắn tựa đầu trên xe lăn, hai mắt nhắm lại, dường như đang ngủ thiếp đi.
Phó Oản không thấy Ninh Hành, đoán rằng nàng ta hẳn đã tìm chỗ nào đó để tu luyện rồi.
Vì vậy nàng bước đến, nhẹ nhàng gọi: "Sư tôn?"
"Hử?" Huyền Vi giật mình tỉnh lại, cầm sách cổ, cẩn thận quan sát Phó Oản.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nói: "Ừm, lúc nãy xà yêu trên biển đã thông qua mắt rắn truyền một chút yêu khí cho con, giờ đã được Vô Trần Trì rửa sạch đi rồi."
Phó Oản hơi sợ hãi, nàng không ngờ mình chỉ vô tình nhìn thoáng qua xà yêu thôi mà đã vô tình bị nó gieo xuống yêu khí rồi.
"Không sao đâu, lúc đó là do con không đề phòng thôi, lần sau gặp lại con không cần phải sợ." Huyền Vi cười nhẹ, an ủi nàng.
Phó Oản ngoan ngoãn gật đầu, nàng thấy Huyền Vi nói rất đúng.
Huyền Vi lật quyển sách cổ trong tay, giọng nói hơi ngượng ngùng: "Đây là lần đầu ta nhận đồ đệ, cũng không biết phải dạy con cái gì nữa."
"Đạo tu luyện của ta chính là theo tự nhiên. Sau kỳ Trúc Cơ tụ kim đan, hoá thành cây linh thực bản mệnh, giao tiếp với linh khí của thiên địa, có thể tăng nhanh hiệu quả tu luyện." Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Ta biết thiên phú của con không được tốt, hiệu quả hấp thu linh lực của cơ thể rất chậm, nếu dùng phương pháp này tu luyện thì có thể giải quyết vấn đề này."
Phó Oản ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nàng biết mình tu luyện rất khó cho nên luôn buồn rầu vì chuyện này. Nàng không ngờ phương pháp mà Huyền Vi nói lại có thể giải quyết nó.
"Sư tôn, người đã nghiên cứu phương pháp này như thế nào ạ?" Phó Oản tò mò hỏi.
Nàng tưởng rằng Huyền Vi sẽ không trả lời câu