"Ngay ngày mai đã phải rời khỏi Hào Sơn." Giọng điệu của Ninh Hành chậm rãi, không nhanh không chậm, "Sư tôn có chuẩn bị mấy thứ cho muội."
Trước kỳ Kim Đan, toàn là do Phó Oản đi phát linh thạch trợ cấp cho các đệ tử sơ cấp.
Sau khi bái sư thì nàng phải đi theo sư phụ lăn lộn.
Đây là lúc thể hiện tầm quan trọng của việc tìm một sư phụ bá đạo đấy.
Phó Oản xoa tay, háo hức chờ đợi.
Theo nguyên tác truyện, dù nữ phụ Phó Oản có mưu mô, ghen tị nhưng vẫn được cho rất nhiều đồ tốt. Được cho công pháp thượng thừa để tu luyện, pháp bảo nhiều đến chất đống.
"Đi thôi, ta dẫn muội đi xem." Ninh Hành gật đầu với Phó Oản.
Phó Oản vội vàng đuổi theo hắn, tò mò hỏi: "Sư tôn không ở đây ạ?"
Ninh Hành day trán, bất lực nói: "Hắn lại ngủ gật rồi."
Phó Oản hiểu ý, Huyền Vi lúc nào cũng thích đi ngủ hết.
Có lúc nàng cảm thấy Huyền Vi đang ngủ, nhưng thật ra hắn đang thức.
Còn lúc nàng tưởng hắn thức thì hoá ra hắn lại ngủ thật.
Chỉ cần hắn dựa đầu vào xe lăn, nhắm mắt lại thì mọi người không ai biết được hắn ngủ hay thức cả.
"Để phong ấn mười hai yêu quái Hoang Khư trên cảnh Thái Huyền cần tốn rất nhiều pháp lực, hắn thích ngủ là điều hiển nhiên". Ninh Hành như nhìn ra nghi vấn của Phó Oản, liền giải thích.
Phó Oản nhíu mày, bước đến bên cạnh Ninh Hành, nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt hiểu rõ: "A Hành sư tỷ biết nhiều thật đấy, tỷ có phải là xem ở trong sách không?"
Hàng mi của Ninh Hành nhẹ chớp chớp, nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của Phó Oản: "Không phải."
"Vậy sao tỷ hiểu nhiều điều về sư tôn thế?" Phó Oản vội vàng dò hỏi.
"Hắn tự nói với ta." Đối mặt với sự dò hỏi của nàng, hắn không sợ chút nào hết.
Nghe xong câu trả lời của Ninh Hành, Phó Oản ngay lập tức ghen tị.
Huyền Vi không nói cho nàng biết mấy cái này mà đi kể cho Ninh Hành.
Thân làm nữ phụ ác độc, trước giờ Phó Oản sợ gì mà không nghĩ xấu về Ninh Hành chứ.
Vậy nên nàng buồn bã gục đầu xuống, đuổi theo Ninh Hành.
"Làm sao vậy?" Ninh Hành dừng lại, thấy Phó Oản hình như không được vui liền hỏi.
Phó Oản dặn ra nụ cười ghen ghét, đáp: "Chả sao cả."
Ninh Hành nhìn thấy cái mặt chù ụ của Phó Oản, tự nhiên khoé môi hơi cong lên.
Hắn dẫn Phó Oản đến dưới gốc cây bồ đề ở trung tâm đảo Thái Huyền, rồi chỉ tay vào đó.
Chỉ thấy dưới cây bồ đề có một cái bàn gỗ tử đàn, bên trên xếp hai chồng đồ.
Phó Oản lập tức không thèm ghen ghét nữa, chạy vội đến cạnh bàn.
Trên bàn có hai thứ.
Một quyển sách có vẻ ngoài đầy cổ xưa, trên bìa vẽ nào là sông núi với cả biển, viết nhăng viết cuội gì đó.
Chồng còn lại là hơn hai trăm đồng xương tệ, khắc yêu vân.
Một quyển sách và một đống tiền.
Phó Oản cực kì thô lỗ vươn tay định chạm vào số tiền trước mặt, nghĩ thầm, Huyền Vi không hổ là sư phụ ta, cho nhiều tiền thật đấy.
Niềm vui của kẻ có tiền chỉ đơn giản như vậy thôi.
Không ngờ, Ninh Hành lại cản đôi tay có ý đồ xấu với đống tiền này lại.
"Xem cái này trước đã." Giọng điệu của Ninh Hành không được tự nhiên lắm.
Phó Oản ngẩng đầu nhìn Ninh Hành, thấy trên khuôn mặt đẹp đến xuất trần này như chứa đầy băng tuyết vậy, tâm trạng có vẻ không được tốt.
"Vậy thì xem cái này trước." Phó Oản vội vàng nói.
Nàng cầm lấy quyển sách trên bàn, mở nó ra.
Sờ vào trang sách có cảm giác rất nặng nề, dường như đã trải qua mấy vạn năm bôn ba vậy, lúc lật sách có tiếng vang lên sàn sạt.
Phó Oản thì thầm nói: "Đây là công pháp mới sao? Nhìn lạ thật."
Tay lật tờ đầu tiên ra, bỗng nàng trừng mắt.
Trên trang giấy chả viết chữ nào khiến Phó Oản hoảng hồn.
"A Hành sư tỷ thấy rồi đấy nhé, muội mới chạm vào quyển sách này một tý thôi. Sách không có chữ không liên quan gì đến muội đâu đấy." Phó Oản rụt tay lại, lùi về sau mấy bước liền.
Ninh Hành: "...." Đồ ngốc, quyển sách này làm gì có chữ.
Hắn liếc Phó Oản, tay vuốt nhẹ vào hình vẽ sông núi trên bìa.
Từ đầu ngón ta của hắn xuất hiện một chùm sáng chói mắt, rồi nó bắt đầu bay tán loạn xung quanh như một đàn bướm.
"Đây là một pháp bảo, gọi là Thập Phương Linh Thư." Ninh Hành nhìn Phó Oản nói.
Hắn vung tay ném quyển sách sang cho Phó Oản.
"Thập Phương Linh Thư do một vị đại năng ở Diệu Châu luyện chế từ thời thượng cổ. Vị này đã dùng pháp lực đem mười ngọn núi nổi tiếng của bảy châu lục phong ấn vào trong sách." Hắn nói ra lai lịch của quyển sách.
Phó Oản bỗng cảm thấy quyển Thập Phương Linh Thư trên tay mình trở nên nặng trĩu.
Mười ngọn núi, thế thì trâu bò thật đấy.
Mặt Phó Oản đầy vẻ ngạc nhiên.
Ninh Hành nhăn mày, hắn thấy Phó Oản như có điều muốn nói.
"Muội muốn nói gì thì nói đi." Hắn thoải mái nói.
"Mấy ngọn núi này đều là những ngọn núi nổi tiếng thời đó đúng không ạ?" Phó Oản ôm Thập Phương Linh Thư tròn mắt hỏi, "Vậy mười ngọn núi này là danh thắng cả đúng không?"
Ninh Hành không ngờ Phó Oản lại hỏi câu oái oăm như vậy, hắn sửng sốt rồi gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Vậy vị đại năng luyện chế Thập Phương Linh Thư không phải là bị tu sĩ khác đánh chết đấy chứ. Phong ấn núi lại thì người khác xem kiểu gì." Phó Oản nói, "Vị đại năng đó có phải chết vì bị các tu sĩ khác đánh hội đồng không?"
Ninh Hành nhớ lại nguyên nhân chết của người đó, gật đầu nói: "Đúng là do vậy."
"Eo, thế thì quyển sách này xúi quẩy thật đấy." Phó Oản vuốt nhẹ bìa quyển sách.
"Pháp bảo vốn không có tội, chỉ do cách người sử dụng khác mà thôi. Nếu mười ngọn núi này đã bị phong ấn thì lấy ra cũng không được. Muội cứ yên tâm dùng đi." Ninh Hành day trán nói.
Ở đằng sau, Phó Oản đã dở quyển sách ra, tự nhủ: "Vậy núi ở đâu, muội dùng như thế nào đây?"
"Với tu vi trước mắt của muội thì chỉ mở được trang đầu, mượn dùng sức mạnh của ngọn núi Yểm Nguyệt - vị trí thấp nhất trong đó thôi." Ninh Hành chạm nhẹ vào tay Phó Oản, đầu ngón tay hắn lạnh buốt, truyền cho nàng một chút pháp lực.
"Núi Yểm Nguyệt ở Mục Châu, quanh núi đầy mây mù, chỉ có thể nhìn thấy mây mà không thấy được mặt trăng, mặt trời. Sức mạnh thứ nhất của núi Yểm Nguyệt muội có thể mượn dùng là mê hoặc tầm nhìn của địch nhân..." Ninh Hành nói tới đây lại dừng lại.
Phó Oản vội vàng hỏi: "Sức mạnh thứ hai là gì?"
Ninh Hành ho nhẹ một cái, dường như cảm thấy cái "thứ hai" này chẳng ra sao cả: "Thứ hai..... núi Yểm Nguyệt này mặc dù ở vị trí thấp nhất trong mười ngọn núi, nhưng sức nặng của nó lại không thể khinh thường. Nặng gần ngàn vạn cân, lúc gặp địch chỉ cần....."
Phó Oản gật gù, tỏ vẻ đã hiểu: "Lúc gặp địch chỉ cần cầm sách đập là đối phương bị đè chết đúng không?"
"Có thể hiểu là vậy." Ninh Hành cảm thấy Phó Oản nói chẳng nhã nhặn gì cả.
Nhưng theo lý thì đúng là như thế.
Phó Oản cất Thập Phương Linh Thư đi, gật đầu hỏi: "Sư tôn để lại pháp bảo này cho muội ạ?"
Không ngờ Ninh Hành lại không trả lời nàng, chỉ hơi nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng.
Phó Oản xoay người lại, không thèm nhìn Ninh Hành nữa, vô cùng kiêu ngạo nói: "Không nói thì thôi, tỷ không nói ta cũng biết đây là sư tôn cho ta. Cứ ao ước ghen tị đi, tỷ không có đâu."
Bàn tay của Ninh Hành để bên không khẽ nắm, khuôn mặt luôn bình thản bổng trở nên rối rắm.
Được thôi, nàng thấy thế nào thì là thế ấy vậy.
Phó Oản vui vẻ ôm Thập Phương Linh Thư và hơn hai trăm xương tệ Huyền Vi cho trở về hang động của mình.
Pháp bảo này không phải cứ cầm là dùng được, kể cả không có chủ thì cũng cần thời gian để thu phục.
Vạn vật đều có linh tính, pháp bảo cũng thế, pháp bảo trâu bò như Thập Phương Linh Thư đương nhiên cũng có khí linh.
Khí linh của pháp bảo bình thường thường ngây thơ, ngu ngốc khó giao lưu với chủ nhân của mình.
Nếu là pháp bảo thượng phẩm thì khí linh trong đó đều rất thông minh, có suy nghĩ và tính cách riêng, quan hệ với chủ nhân gần như là bình đẳng.
Lúc thu phục pháp bảo nếu có thể gọi khí linh xuất hiện, thậm chí tâm linh tương thông thì lúc sử dụng pháp bảo sẽ như cá gặp nước, càng quen tay.
Cho nên Phó Oản mang tâm thái vô cùng cẩn thận mở Thập Phương Linh Thư và lòng kính trọng để chuẩn bị triệu hoán khí linh.
Thập Phương Linh Thư là pháp bảo có ít nhất hơn vạn năm tuổi, khí linh bên trong so với một tu sĩ kì Kim Đan như nàng thì trâu bò hơn nhiều.
Phó Oản cắn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi rơi trên hình vẽ sông núi.
Nàng nhìn thấy sương mù giăng phủ núi rồi từ trong sách tràn ra ngoài.
Giữa không trung, một người con gái người mặc lụa mỏng, phong thái xuất trần từ từ mở mắt ra.
"Tên của ta là Yểm Nguyệt, ngươi là...." Đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, giọng nói thanh lãnh hỏi Phó Oản.
Nàng ta đột nhiên tròn mắt nhìn Phó Oản - mắt hạnh má đào, hoạt bát, linh động đôi mắt trong sáng như nước.
"Ngươi là chủ nhân mới của ta sao?" Yểm Nguyệt vui mừng nói, "Mẹ nó, mấy ngàn năm rồi. Ta cuối cùng cũng được đổi chủ nhân rồi, cảm động quá đi!"
Phó Oản hoang mang nhìn Yểm Nguyệt cảm động sắp khóc. Thầm nghĩ, đây là khí linh vạn năm sao? Sao mà trông hiền lành thế?
"Nhanh nhanh nhanh! Mau chóng thu phục Thập Phương Linh Thư đi, về sau ta giúp ngươi đánh nhau." Yểm Nguyệt duỗi tay về phía Phó Oản, chạm vào giọt máu trên sách.
Phó Oản cảm thấy mình như bị ép mua vậy.
"Ngươi không phải lo đâu, ta giỏi đánh nhau lắm. Còn có 9 người trâu bò như ta nữa, chờ lúc tu vi của ngươi tăng lên thì ta dẫn ngươi đi gặp họ." Yểm Nguyệt thấy ánh mắt Phó Oản do dự, vội vàng chào hàng bản thân.
Phó Oản rụt tay lại: "Thế không tốt lắm đâu.... Trong Thập Phương Linh Thư có mười khí linh à?"
"Đúng vậy, mỗi núi một người, có vấn đề gì sao?" Yểm Nguyệt khịt mũi.
Đầu ngón tay nàng ta hấp thu luôn giọt máu của Phó Oản, mạnh mẽ nói: "Được rồi, bây giờ ngươi chính là chủ nhân mới của bọn ta."
Nói xong, nàng nhỏ giọng lầu bầu: "Tốt hơn người trước là được."
Cuối cùng, Yểm Nguyệt thành công rao bán bản thân, còn Phó Oản thì thành công thu phục Thập Phương Linh Thư.
Nhưng Phó Oản vẫn ngây người ra đó.
Nàng không nghe thấy Yểm Nguyệt lẩm bẩm, sững sờ ôm Thập Phương Linh Thư trong tay.
Chuyện gì thế này, sao bảo khí linh vạn năm tuổi rất cao ngạo cơ mà? Sao lại mua một tặng chín thế này?!
Còn nữa, chỉ đổi chủ thôi mà sao Yểm Nguyệt lại vui như điên thế kia?
Huyền Vi là kiểu người gì vậy.
Dù trong lòng Phó Oản chất đầy câu hỏi nhưng nàng vẫn đắm chìm trong niềm vui thu phục khí linh.
Kệ nó đi, bây giờ Thập Phương Linh Thư là của mình rồi.
Có khi là Yểm Nguyệt bị khí chất tao nhã của mình thuyết phục cũng nên.
Phó Oản tự tin hất tóc, rồi ngay lập tức đi tu luyện.
Ngày mai phải rời Hào Sơn đi Đào Châu lịch luyện rồi.
Đến lúc đó sẽ gặp những con người mới, sự việc mới, thời gian tu luyện cũng sẽ giảm đi.
Pháp bảo là vật ngoài thân, chỉ có tu vi mới là sức mạnh thật sự.
Phó Oản tự nhủ, sau đó nhắm mắt lại tập chung tu luyện.
Thần trí của nàng đi vào bên trong nội phủ, cẩn thận quan sát cây bồ đề nhỏ kia.
Theo dòng linh khí ra vào,sau khi linh khí tẩm bổ nội phủ, thì linh khí mịt mờ dần lắng đọng lại trong đó, dường như là nơi nuôi trồng cây bồ đề nhỏ này vậy.
Không biết có phải là ảo giác của Phó Oản hay không.
Mà nàng cảm thấy mỗi khi nội phủ của mình hấp thu linh khí nhiều một chút thì cây bồ đề kia lại lớn lên một chút xíu thì phải.
Chắc là giống như trong 《 Thái Nhất bảo lục 》ghi lại, về sau nó sẽ càng ngày càng lớn rồi đơm hoa kết trái?
Phó Oản khó mà tưởng tượng nổi khung cảnh trong người mình có cái cây to đùng.
Nhưng kể từ khi có linh thực bản mệnh thì hiệu suất tu luyện quả nhiên được tăng lên nhiều, chưa kể công dụng sau này của nó nữa.
Vậy nên Phó Oản đành phải chấp nhận sự thật này. Đồng thời quyết