Editor: Sẻ đi nắng
"Tỷ ngủ cùng muội, thì muội mới đi ngủ." Phó Oản nói một cách tự nhiên.
Ninh Hành ngớ người ra.
Hắn nhìn Phó Oản đang tự nhiên kéo lấy tay áo hắn một lúc, sau đó mới dứt khoát nói: "Không được!"
Phó Oản rất ít khi nghe Ninh Hành cự tuyệt mình, vậy nên nàng càng chắc chắn rằng Ninh Hành muốn muốn trở về lén lút tu luyện.
Không, nàng không cho phép chuyện này xảy ra!
"Vì sao lại không được chứ?" Phó Oản không nghe theo, "Hai ta là tỷ muội đồng môn, ngủ cùng nhau có vấn đề gì sao?"
Ninh Hành: Sao lại không có vấn đề, vấn đề còn rất to nữa.
"Muội có biết câu nam nữ..." thụ thụ bất thân không?
Trong tình huống cấp bách, Ninh Hành suýt nữa thì buột miệng nói nốt nửa câu sau ra.
Phó Oản không nghe hiểu ý của hắn, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân là nữ phụ ác độc như nàng nhất định phải noi theo phẩm chất không cho nữ chính sống tốt, phải hết sức mình khuyên Ninh Hành làm chuyện mà nàng ta không muốn làm.
"Tất cả đệ tử của Kiếm đường Vân Trạch đều ngủ hai người một phòng đấy thôi." Phó Oản tiếp tục nói, "A Hành sư tỷ, chúng ta phải noi theo Kiếm đường Vân Trạch."
Ninh Hành: Đây chính là lý do năm đó ta không đến Kiếm đường Vân Trạch.
"Không được, không thể." Ninh Hành lạnh lùng từ chối, liên tiếp nói hai chữ không.
"Muội nghe các sư tỷ Kim Đan kỳ nói, họ có một tiểu sư muội đọc thoại bản dân gian, sau đó bị mấy chuyện quỷ quái trong đó doạ đến nỗi không ngủ được, phải nhờ các sư tỷ ngủ cùng đó!" Phó Oản đột nhiên nhớ ra lời đồn mà mình từng nghe qua.
"Chỉ là lời đồn thôi." Ninh Hành bình tĩnh nói.
"Nhưng mà..." Phó Oản nhìn Ninh Hành đầy hoài nghi " Hay là A Hành sư tỷ có bí mật gì?"
Bí mật không thể để người khác biết như là ngủ ngáy to, nửa đêm nghiến răng kèn kẹt...
"Không có." Hàng mi dài của Ninh Hành nhẹ nhàng rung động, lạnh lùng phủ nhận.
Phó Oản lại tiếp tục nhận được câu trả lời phủ định.
Nàng khẳng định Ninh Hành có tật xấu nửa đêm nghiến răng, không dám cho nàng biết.
"Tỷ có!" Phó Oản cực kỳ đắc ý nói.
Biểu cảm của Ninh Hành thay đổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phó Oản, khuôn mặt trở lên nghiêm túc.
Tuyệt đối không thể để lộ ra thân phận của hắn!
Hay là Phó Oản đã phát hiện ra manh mối gì?
"Có phải là tỷ có tật nửa đêm nghiến răng không?" Phó Oản ghé sát vào Ninh Hành, nhìn thấy được hàm răng trắng tinh của hắn lộ ra dưới đôi môi mỏng.
Ngay cả răng cũng đẹp đến vậy, nhất định là do nghiến răng mài dần mà thành, nàng xấu tính nghĩ.
Ninh Hành thả lỏng cơ thể, hắn thở phào, vậy mà thật sự thừa nhận: "Ừ."
"Mấy ngày này muội không nghỉ ngơi hẳn hoi, nếu nửa đêm ta lại nghiến răng sẽ khiến muội thức giấc đấy." Ninh Hành tìm lấy một lý do lấy lệ.
Không biết Phó Oản móc từ đâu ra hai cục bông, rồi nhét vào tai: "Muội không sợ."
Ninh Hành im lặng liếc qua Phó Oản, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích hôm nay hắn tới đây.
"Ngủ trước đi." Hắn nhẹ giọng, tạm thời nhượng bộ, "Ta ở đây với muội."
Phó Oản kéo chăn lên, một đôi mắt lộ ra, đầy cảnh giác, "Tỷ không phải là đợi muội ngủ rồi lén đi về đấy chứ?"
Ninh Hành cảm thấy như bị Phó Oản đi dép trong bụng vậy, đúng là hắn đang nghĩ như thế.
"Không đâu." Hắn lạnh lùng trả lời, "Muội ngủ trước đi."
Không ngủ đi, trời cũng sắp sáng luôn rồi.
Cứ như thế, Ninh Hành nhìn Phó Oản nhắm mắt lại, hơi