hôm nay nghĩ ở nhà bạo một phát cho ae
Các tộc nhân khi nghe tin Minh Vũ đã không còn nguy hiểm, bọn họ mới thở ra một hơi nhẹ nhỏm, đối với bộ lạc, Minh Vũ chính là người không thể thay thế được, từ khi Minh Vũ lên làm thủ lĩnh, bộ lạc không còn bị đói, bộ lạc có nhà ở, có thịt ăn. Bộ lạc đông vui hơn, không còn sợ hung thú, bộ lạc ăn thịt người nữa. Từ sâu trong tâm khảm Minh Vũ chiếm giữ một vị trí không thể nào thay thế được.
Vào cuối buổi chiều, khi thân thể đã ổn định lại, Minh Vũ bước ra ngoài đi dạo, đồng thời xem xét tiến độ thi công công trình chuồn heo của bộ lạc.
Dường như mấy cái tộc nhân có thành kiến với mấy con hoe kia, vì chúng đã cắn thủ lĩnh bọn họ, thế nên không được chăm chút cho mấy.
Phải nói đúng hơn mấy con heo từ sáng tới giờ chưa có một tý gì vào bụng, chúng thoi thíp na82mg trong đống rơm.
Nhìn thấy thế, mặt Minh Vũ đen lại
“ Con bà nó chứ! Tài nguyên à! Mấy con heo này mà chết thì rất phí à!”
“ nhanh lấy nước cho chúng uống! mỡ heo của bộ lạc về sau là nhờ bọn chúng đấy!” Minh Vũ quát.
“ chúng không chịu ăn uống! ta! ta thử rồi!”
Tên tộc nhân nhỏ giọng nói.
“ hừ!” Minh Vũ hừ một cái. Cái tên này làm như hắn ngu lắm vậy đó, nhìn vào trong chuồng không có bất kỳ một vật dụng hay dấu tích gì chứng tỏ đã cho heo ăn, vậy mà tên này lại nói như thế.
“ mau lấy một cái nồi nhỏ, cho bọn chúng uống nước, nếu không đi làm thì tối nay ngươi đừng có ăn cơm!” Minh Vũ quát.
“ vâng! Ta đi liền!” tên tộc nhân kia sợ tè cả ra quần nhanh chóng chảy vào bên trong tìm đồ cho heo uống nước.
Quả thật khi tên kia mang thức ăn nước uống vào, thì đám heo cũng mò dậy bắt đầu uống nước, tuy chúng lúc này rất còn sợ hãi, thế nhưng đói khát làm chúng không kìm lại được mà ăn uống no say.
Thức ăn của đám heo này, chính là ruột cá, đầu cá, nấu lên, đồng thời bên trong còn có vỏ khoai, và một ít muối. hỗn hợp này mùi khá là kinh, thế nhưng đó lại là một món khoái khẩu cho bầy heo.
Heo là một loại ăn tạp, bất cứ thứ gì chúng cũng có thể ăn được, ngay cả trong mùa đông bọn chúng còn còn có thể sinh tồn tốt, huống chi mà mùa khô như thế này.
Một đêm bộ lạc ạc yên tĩnh, mọi người ăn tối xong ai vào việc nấy. một số tộc nhân thì se dây đan chiếu, một số khác thì dùng da thú may thành một số vật dụng như quần áo, túi,…
Bộ lạc yên bình như thế, nhưng nhóm người Klu thì không, bọn họ vẫn chưa hề hay biết thủ lĩnh đã khỏi bệnh, thế nên bọn họ cứ cắm đầu mà chạy, tuy có trâu hỗ trợ nhưng ngày đi đêm phải nghĩ, không thể gấp rút nếu không mấy con trâu sẽ không chịu nỗi.
Vì chuẩn bị quá gấp rút nên mọi người chỉ mang theo một bộ cung tên, một thanh đao, một cây búa và một ít muối mà thôi.
Dọc đường nếu đói thì đi săn một cái gì đó rồi ăn vội, đội hình 11 người một mực tiến về phương nam, vùng đồng cỏ rộng lớn nhất.
Dựa theo tốc độ hiện tại, thì có lẽ 5 ngày sau bọn họ mới tới được vùng đồng cỏ, rồi phải tiếp tục đi 5 ngày nửa mới tới đầm lầy. đây là một chặn đường khá là dài.
Lúc này mọi người đang tụ tập quanh một đống lửa lớn, xung quanh là 10 con thú to lớn đang gặm cỏ xung quanh.
Còn đám người Klu thì đang nướng một con heo lớn, con heo này nặng ít nhất cũng 40 kg. vì không có đủ nguyên liệu và thời gian, thế nên con heo này chỉ lột da, lấy sạch nội tạng bên trông rồi nướng trên đống lửa mà thôi.
Klu nét mặt ngưng trọng, không biết hắn đang nghĩ gì.
“ Klu! Thủ lĩnh sẽ không sao chứ!” Bai’e một tên thợ săn trong nhóm không nhịn mà hỏi.
Trong đám người này Klu đương nhiên là người dẫn đầu, hắn chính là điểm tựa cho đám người này.
“ thủ lĩnh sẽ không sao! Thủ Lĩnh chính là thần linh! Không ai có thể giết được thủ lĩnh!” Klu chắc nịch nói.
“ đúng! Thủ lĩnh sẽ không sao! Ít nhất là 5 ngày tới!” Chok nói.
“ vết thương này, của ta còn lớn hơn thủ Lĩnh, nhưng hiện tại ta vẫn còn sống!”
“ chỉ cần hút hết múa hư bên trong vết thương là sẽ tốt!” Chok tự tin nói.
“ còn thứ cỏ kia sẽ giúp cho thủ lĩnh mau mọc thịt trở lại!”
Klu liếc mắt nhìn vết sẹo dài tên cánh tay phải Chok. Vết sẹo này cực dài, kéo từ vai cho đến khuỷa tay, to lù lù như một con rết khổng lồ.
“ thịt chín!” K’Ku nói.
Cái tên K’Ku này mới được gia nhập vào đội thợ săn chính thức, nhưng cái tên này rất có triển vọng, tuy tên này rất tham ăn, nhưng kỹ năng và sức bền của tên này thì khỏi phải vê vào đâu cho được. dựa vào cuộc thi lần trước Minh Vũ đã cho hắn vào đội
này, để Klu rèn luyện hắn thêm.
“ Chokkk!!! Chokkkk! Chokkkk!!!!” một chuỗi âm thanh quái dì vang lên, giống như tiếng cười, nhưng không phải cười, âm thanh cực kỳ quái dị.
Nghe cái âm thanh này bầy trâu đang nhai cỏ cũng chợt đứng dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Một số con không nhịn được mà muốn vung dây bỏ chạy.
“ Có thú ăn thịt tập kích!” ngay lập tức đám người đứng dậy chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Quả thật ban đêm trong rừng cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là vùng đất hoang vu ít người lui tới.
“ Không tốt! là Chuột Lớn!” Chok có một chút kinh hoảng.
“ Chuột Lơn!” mọi người có chút không rỏ, hỏi lại.
“ Đây tiếng kêu của một loại chuột sống trong đồng cỏ lớn! chúng rất to, mỗi con to như một heo lớn, nhưng chúng rất đông! Ngay cả bọn Linh Câu khi gặp chúng cũng không muốn đối đầu!” Chok nói ra những thứ mình biết.
Chuột Lớn đồng cỏ sống theo bầy và thuộc loài động vật di cư, chúng sẽ đi tìm vùng đất có nhiều nước và thức ăn để cư trú, thông thường loài vật này sẽ không thích vào khu rừng rậm phía bắc, bởi vì chúng không thích nơi này, quá ẩm, chúng không thích khí hậu vùng rừng rậm.
Thế nhưng bây giờ lại khác, vùng đồng cỏ bị ảnh hưởng nặng bởi tro núi lửa, hết 6 phần diện tích vùng đồng cỏ chìm trong tro bụi, với lại vùng đồng cỏ mùa này không có mưa, nên không thể rửa sạch tro bụi bám trên thực vật.
Tro bụi kết hợp với thời tiết làm cho sinh tồn của vùng đồng cỏ trở nên khắc nghiệt hơn, không còn đường nào khác bọn chúng mới di cư đến vùng rừng rậm này
Chuột Lớn Đồng đỏ là động vật ăn tạp, hoạt động chủ yếu vào ban đêm. Vận may đám người Klu thật là đen đủi chỉ trong đêm đầu tiên bọn họ đã gặp một lũ tai tinh khát máu rồi.
Xung quanh bốn phía âm thanh xột xoạt không ngừng vang lên, tiếng kêu quá dị cứ văng vẳng trong tai mọi người.
“ lũ chuột này rất sợ lửa!” Chok nói ra thông tin mình biết.
Nghe Chok nói thế, mọi người liền dắt mấy con trâu vào xung quanh đám lửa, một sốt tên thì lấy của đốt mấy đống lửa to tướng xung quanh, để ngăn ngừa bọn chuột xông vào tấn công.
Quả thật lửa có hiệu quả, bọn chuột không dám xông vào, thế nhưng bọn chúng cũng không có đi,hơn nửa tụ tập mỗi ngày một đông, dựa theo nhưng âm thanh phát ra, có khoảng 300 con chuột lớn đang ở xung quanh.
Mọi người luôn trong trạng thái chiến đấu, tình hình lúc này căng như dây đàn. Klu luôn là người bình tỉnh nhất, trong thời khắc này cũng khá là rối loạn, tay hắn cầm chắc cung tên, chỉ cần một con vào vọt tới xông vào thì hắn sẽ cho ngay một mũi tên vào người.
“ Chokk! Chokkk!” âm thanh không ngừng vang lên, ngay cả những thợ săn từng tam gia vào những chiến trận lớn cũng phải run sợ trước cái âm thanh quái dị khủng bố kia.
Cả hai bên giằng co nhau đến tận sáng, mới dừng hẳn, bọn chuột không có tân công, thế nhưng cũng chẳng buôn tha đám người Klu, một mực đuổi theo.
Khi trời sáng hẳn, nhóm người Klu lúc này cực kỳ mệt mỏi, sau một đêm căng thẳng, thể lực mỗi người giảm mạnh, không có khả năng đi tiếp.
Thế giờ phút này Klu cũng không có ý định rời đi, nơi này quá gần bộ lạc, nếu để cho bầy chuột kia đến gần bộ lạc thì sẽ như thế nào? Klu cũng không dám nghĩ đến thảm cảnh đó. Hắn đã có ý định phải tiêu diệt bầy chuột lớn này trước khi tiến vao đồng cỏ.
Ban ngày khá là an toàn, thế nên mọi người được nghĩ ngơi một lát, thế nhưng Klu lại không nghĩ ngơi hắn phải tìm cách tiêu diệt bầy chuột khổng lồ kia.
Klu đã học rất nhiều từ Minh Vũ, thế nên muốn tiêu diệt đám chuột lớn, hắn đã có cách của riêng mình.
Dựa vào Chok nói, chuột kia rất là sợ lửa. vì thế chỉ cần chọn một địa điểm tốt rồi một mồi lữa đốt sạch bầy chuột kia là xong.
Nhưng chọn địa điểm nào mới quan trọng, Klu đang suy nghĩ vấn đề này, thế nên một mực không nghĩ ngơi, hắn đã cùng “Bé Cưng” đi dạo một vòng xung quanh khu vực tìm nơi thích hợp.